“Anh hôm nay anh về sớm thế”
“Hôm nay anh xong việc anh nghỉ sớm”
“Em có biết khu du lịch DL không?”
“Em chưa đến đó bao giờ, chỉ hay thấy ảnh trên FB thôi”
“Cuối tuần bọn anh dự định đến đó chơi, chạy xe cỡ 100km thôi, không quá xa”
Tôi giật mình: “Có nhiều người đi không anh”
“Mấy anh em ở trong công ty rủ nhau đi ấy mà, bọn a bàn nhau từ đợt trước, giờ mới đi được”
“Vâng, có mấy anh chị từ lần trước uống rượu ở nhà mình đấy ạ”
“Thế có anh Khanh không ạ”
“Có chứ, anh Khanh là người đầu têu đấy, haha”
“Vâng ạ, thôi anh xem TV đi, em lên tầng 2 dọn”
“Ok em”
Vừa lau dọn, tôi có cảm giác bất an khi cô đi du lịch mà có cả tên Khanh béo đó, kiểu gì hắn chả tận dụng mọi cơ hội để tiếp cận cô.
Lau dọn đến nhà bếp thì cô Ngọc Lan đi về rồi lên thẳng tầng 2 luôn.
Đến khi về phòng tôi nhắn tin hỏi cô, phải đợi khá lâu cô mới trả lời tin nhắn của tôi. Theo như dự kiến họ sẽ đi 3 ngày 2 đêm, chơi đến chiều muộn thứ 2 mới về, vậy là cô Ngọc Lan xin nhà trường nghỉ thêm hôm thứ 2.
Thế là coi như đi tong mất ngày cuối tuần tôi ở nhà nhàm chán rồi.
Cô Ngọc Lan giải thích, đi theo team gia đình, nên có lẽ hắn cũng sẽ không manh động gì đâu, bảo tôi đừng lo cho cô.
Ngày hôm sau thứ 6, 2 tiết đầu môn Tiếng Anh, tôi lại quay trở lại dãy bàn số 2 ngồi để được gần cô hơn, cô tiến vào lớp khiến bao con tim trong lớp học thổn thức, hôm nay cô mặc một bộ đầm liền thân công sở sáng màu. Mọi lần tôi toàn tránh né, hôm nay tôi ở gần để ngắm nhìn cô kỹ hơn, đợi mãi nhưng tôi chưa bắt gặp được cái nhìn nào của cô vào tôi cả.
Tôi cứ ngẩn người ngắm nhìn cô cả 2 tiết, giọng nói của cô, bước chân của cô, dáng đứng, cách viết bảng, cái miệng nhỏ xinh của cô đang thao thao bất tuyệt mà mới đây thôi tôi đã hôn nó đắm đuối. Nhìn vẻ bề ngoài và thái độ của cô đối với tôi thì tôi và cô không có bất kỳ liên quan nào đến nhau hết. Giống như bao thằng sinh viên khác, ở trên lớp tôi chỉ là fan hâm mộ của cô mà thôi.
“Thế Anh, lên lau giúp cô cái bảng”
Trong đầu tôi kiểu: “Ủa, cô ơi, em đây mà cô ơi”
Thằng Thế Anh có vẻ đắc ý, mặc dù lau bảng là một công việc chả vui thú gì, nhưng có được sự chú ý của cô Ngọc Lan thì việc gì đám sinh viên nam cũng dám làm.
Cả 2 tiết học trôi qua 1 cách chóng vánh, tôi tiếc nuối: Tại sao lại không học cả 5 tiết tiếng anh cơ chứ. Cô Ngọc Lan bước ra khỏi lớp.
Giờ ra chơi giữa tiết 2-3 là 15 phút, chuyển sang lớp khác ở tầng 3 để học môn mới, vào lớp ngồi dài cổ ra chả để làm gì, có đứa thì đang tận dụng để ăn sáng. Tôi làm gì bây giờ.
Điện thoại tôi rung lên vì có tin nhắn, tôi tưởng tin nhắn của nhà mạng cũng không bận tâm đến nó, nhưng ngồi một lúc chán quá thì vẫn phải lấy điện thoại ra nghịch. Nhìn thấy tin nhắn của cô Ngọc Lan:
Sms: “Chuông vào tiết 3, đợi cô ở giữa cầu thang tầng 3-4, hướng cổng.”
Tôi lập tức nhắn: “Vâng”
Tôi vội vàng đi ra khỏi lớp hướng cầu thang gần cổng (trường chúng tôi có 4 cầu thang ở 4 góc) chưa đến nơi thì tiếng chuông báo tiết 3 vang lên. Tôi còn cách cầu thang 2 lớp học nữa, tôi đang lo lắng có bị lỡ hẹn chưa, tôi bước nhanh hơn, có vài người đi ngang qua tôi chạy vào lớp. Đến cầu thang tôi chờ đợi, có 1 giảng viên đi qua tôi lên tầng 4, một bóng dáng quen thuộc từ hướng nhà vệ sinh đi ra, cô nhìn xung quanh không có ai, tiến đến phía tôi vừa đi vừa nói rất nhỏ:
“Xoè tay ra”
Tôi mở cả 2 bàn tay ra, cô vừa đi qua, vừa bỏ thứ gì đó vào tay tôi, rồi cô bước lên rất nhẹ nhàng đến tầng 4 rồi mất hút khỏi tầm mắt của tôi. Mọi việc xảy ra quá nhanh, giống như bộ phim hành động: Nhiệm vụ bất khả thi vậy, mọi thứ diễn ra nhanh, kín đáo, chuyên nghiệp.
Tôi nhẹ nhàng mở tay ra, cái tôi nhìn thấy khiến tim tôi đập thình thịch và lập tức nắm chặt tay lại, tôi nhìn ngang ngó dọc sợ ai đó nhìn thấy, tôi cho nó vào trong túi quần và trở lại lớp.
Giờ ra chơi tiết 3, tôi lại nhận được tin nhắn của cô: “Ở nhà ngoan, đi chơi về cô sẽ có quà <3” Tôi: “Cô hối lộ học sinh của mình như vậy hả” “Thích thế đấy, làm sao” Tôi: “Cô có biết cô vừa làm con tim nhỏ bé này vừa phải chịu một trận kinh thiên động địa vì món quà đó không” Tôi vô thức đưa tay lên mũi ngửi. “haha” Tôi “Thế cô có cảm thấy mát mẻ hơn không” “Đoán xem”