Tiếng đóng cửa, tiếng kéo khóa quần, tiếng sột soạt vang lên, tiếng giầy nệm xuống sàn, chắc cô đang nhấc chân lên, cởi bỏ cái váy đã ướt của cô ra, Thế Anh đang nhìn chằm chằm vào bức tường, không biết quần lót của cô có ướt không, nếu nó ướt có làm cô khó chịu không? Tay Thế Anh lại mò xuống dưới vuốt trụ, tưởng tượng phần dưới của cô giáo đang không mặc gì cả, cặp đùi trắng muốt, cặp mông tròn đầy bại lộ dưới ánh mắt của hắn.
Đang bay bổng với trí tưởng tượng của mình, thì nghe có tiếng cô Ngọc Lan mặc váy lại, Thế Anh cũng nhanh chóng mặc lại quần và chạy ra khỏi nhà vệ sinh, đứng ở ngoài hành lang chờ đợi. Cô Ngọc Lan đi ra dáng đi hơi có chút mất tự nhiên, chắc là cô vẫn còn đau, nhìn thấy Thế Anh cô sựng người lại, rồi rất nhanh lại đi qua, Thế Anh đi ngay đằng sau cô và nói: “Để em đưa cô về nhé”.
Cô Ngọc Lan không nói gì và quay trở lại lớp, thông báo tiết 2 này các em tự đọc, có gì không hiểu tiết sau cô sẽ giải thích, lớp phó quản lý lớp cho cô, hết tiết 2 thì nghỉ.
Thế Anh đi theo cô, đến cầu thang hắn vọt đến, xuống trước cô một bậc cầu thang rồi nói: “Để em đi trước, có gì em sẽ đỡ cô”. Cô Ngọc Lan: “Không sao, cô tự đi được, chỉ hơi đau chút thôi”.
Cô Ngọc Lan một tay cầm lan can bước xuống bậc cầu thang đầu tiên, rồi nhẹ kêu lên: ..A..ui… rồi đứng sựng lại, vừa lúc nãy đi đường bằng chắc không bị đau, nhưng khi bước xuống cầu thang chân thấp chân cao phần đùi với phần hông hoạt động mạnh hơn nên cô bắt đầu thấy đau.
Thế Anh: “Hay để em cõng cô xuống”
Cô Ngọc Lan: “Không sao, cô tự đi được”
Bước tiếp bước thứ hai, cô lại rên nhẹ: …a…
Thế Anh xoay lưng lại nói: “Cô hai tay nắm vào vai em, dùng tay đỡ giảm bớt lực xuống hông, sẽ đỡ đau hơn đấy, em không nhìn đâu, cô đừng ngại”.
Cô Ngọc Lan đắn đo, rồi nhìn ngang ngó dọc, giờ đang là giữa giờ tiết 2, tất cả các lớp đều văng vẳng lên tiếng giảng bài, hành lang vắng tanh. Cô cắn môi dưới rồi miễn cưỡng dơ hai tay nắm lấy vai hắn rồi từ từ bước xuống. Mấy bước đầu khá thuận lợi, phải công nhận có hiệu quả đỡ đau hơn, nhưng càng đi tay càng mỏi, nhưng cô Ngọc Lan vẫn rất cố gắng, chỉ còn vài bước nữa là đến tầng 1, may là lớp học chỉ ở tầng 2 chứ nó mà ở tầng 5 thì thôi chắc có khi phải cõng xuống thật.
Chỉ còn 3 bước nữa thôi, trong lúc nóng vội cô Ngọc Lan đã bước quá đà làm cả người đổ ập về phía trước, lưng của Thế Anh cảm giác có 2 vật mềm mềm, đàn hồi áp vào lưng mình, người hắn gồng cứng lại, để giữ cho mình không bị ngã, cảm giác dễ chịu ở phía sau lưng, như được massage vậy, cực kỳ dễ chịu, hương thơm của tóc cô thoang thoảng vờn vào má hắn.
Cô Ngọc Lan đã mất kiên nhẫn, không cần sự giúp đỡ của Thế Anh nữa mà nín đau, trực tiếp bước xuống nốt 2 bậc còn lại.
Thấy mình vẫn còn đau sau một hồi bước xuống cầu thang, cô Ngọc Lan đành miễn cưỡng đưa chìa khóa xe máy cho Thế Anh để dắt xe đưa cô về, chứ sợ khi có chướng ngại, có vật cản phía trước phải dừng xe chống 2 chân, dạng chân ra thì sẽ đau, hoặc gặp tình huống bất ngờ sẽ không xử lý được.
Sau một hồi vật lộn cô Ngọc Lan cũng chèo được lên xe, Thế Anh lúc này vừa quan tâm, trong đầu lại nảy lên ý định xấu, Thế Anh cố tình đi xe chậm, làm xe lảo đảo, đến cái G đi ra khỏi nhà gửi xe, Thế Anh hơi đánh lái sang trái làm xe hơi nghiêng, cô Ngọc Lan theo phản xạ tay phải nắm vào eo Thế Anh, làm Thế Anh cực kỳ mãn nguyện, rồi phóng vút đi, thỉnh thoảng gặp chướng ngại vật Thế Anh đánh lái hơi quá tay, mục đích để cô Ngọc Lan sợ rơi khỏi xe nên phải giữ chặt eo mình không buông ra.
Đến được nhà cô Ngọc Lan, Thế Anh dừng xe, đỡ cô xuống, dắt xe vào trong nhà, rồi đỡ cô đi vào nhà. Căn nhà rất sạch sẽ, ngăn nắp, mang hơi hướng hiện đại, phòng khách rất rộng, kế đến là phòng bếp, phòng tắm + vệ sinh.
Cô Ngọc Lan bước vào nhà vệ sinh, nhưng chợt nhận ra điều gì đó: Tầng một không có quần áo để thay, ở trên tầng 2 phòng ngủ mới có quần áo. Cô bước đến, hít thở sâu, bước lên bậc thang thứ nhất, lại như lúc trước… A..ui… khi bước lên càng dùng nhiều lực ở đùi và hông, càng đau hơn.
Thế Anh thì vẫn đang mải mê ngắm nhìn kiến trúc ngôi nhà, đến khi nghe được tiếng cô Ngọc Lan mới quay đầu lại, cô Ngọc Lan cũng nhìn hắn, 4 mắt chạm nhau, mà không phải là 6 mắt mới đúng vì cô Ngọc Lan còn cặp kính cận nữa, bằng cách thần kỳ nào đó, khi cô ngã cặp kính của cô không bị văng ra ngoài. Cô Ngọc Lan định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi.
Thế Anh nhìn và lập tức hiểu ra, đi đến bên cô Ngọc Lan: “Em đỡ cô lên nhé”
Cô Ngọc Lan hết cách rồi, bên dưới của cô cái váy vẫn còn ướt làm cô rất khó chịu: “ừm”
Nhưng tình huống này hơi oái oăm, đi xuống thì Thế Anh đi trước để đỡ, giờ đi lên chẳng nhẽ lại đi trước kéo cô Ngọc Lan lên? Không được. Hay là ở dưới đẩy cô lên? Cũng không xong. Cả 2 người đang miên man suy nghĩ, thì thế anh bỗng hớn hở nói: “Hay là em bế cô lên nhé”
Cô Ngọc Lan: “Không được”
Thế Anh: “Giờ không có ai nhìn thấy, cô không phải ngại đâu”
Cô Ngọc Lan: “Không phải” rồi quay mặt đi mặt hơi đỏ lên.
Thế Anh: “Em không làm gì cô đâu mà cô phải lo”
Cô Ngọc Lan vẫn kiên quyết: “Không được” rồi cắn môi như là kiên định với ý nghĩ của mình, tay nắm chặt lan can. Cô bước lên bậc thứ 2 …..a….. tiếng cô vang lên.