Posted in

Lén Lút

Nam Đẹp Zai: “Em giúp kiểu khác được không, kiểu này anh không trụ được”

Tôi: “Người ta thường nói, không có áp lực không tạo ra được kim cương, anh chưa nghe sao”

Nam Đẹp Zai: “Cái điện thoại nó có tội tình gì đâu”

Tôi: “Không trình bày, giờ anh có kéo không, hay là cứ giữ như thế cả buổi”

Nam Đẹp Zai mặt tối sầm, tôi biết sắp đạt đến giới hạn chịu đựng của hắn, có thể đến mức “chó cùng dứt dậu”, hắn không cần điện thoại nữa và có thể sẽ thả tay.

Tôi: “Thôi được, cho anh cố thêm 10 cái nữa vậy, bắt đầu đếm này, 1, 2,..3, 4,…. 5,……6,……… 7…………..10. Tôi lấy điện thoại ra rồi hắn thả phịch cái tạ xuống nghe tiếng “Keng” khá to, làm cả phòng tập trố mắt ra nhìn.

Nam Đẹp Zai tức tối, tay run run vì mỏi cầm lấy cái điện thoại, không nói một câu, dùng dằng đi về. Sau vụ này hi vọng hắn sẽ không bám đuôi tôi nữa.

Một ngày cuối tháng 10, thời tiết hơi se se lạnh, hình như sắp có mưa, hôm nay cuối tuần nên tôi không phải sang nấu ăn như thường lệ, tôi không đến phòng tập gym mà đi chạy bộ quanh khuôn viên trường, về đến phòng trọ, tôi cảm giác hơi gai gai người, mệt mỏi, trong người cảm thấy lạnh, tôi tranh thủ tắm nhanh rồi về phòng, đến đêm thì tôi bị sốt.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, cơ thể tôi rất mệt mỏi, đầu óc quay cuồng, giống như bị say rượu, tôi gắng ngồi dậy nhưng người tôi không còn chút sức lực nào, tôi lại nằm ngủ đến trưa, bụng đói cồn cào và buồn đi vệ sinh, tôi gắng gượng dậy, chân đứng không vững, được một lúc tôi đã dần quen và đi lại được mặc dù khá mệt. Tôi cố gắng đánh răng + vệ sinh nhanh nhất có thể rồi siêu vẹo chống tay vào tường trở về phòng.

Về đến phòng, mặc dù không có cảm giác thèm ăn, nhưng bụng tôi lại réo liên hồi, vì từ sáng đến giờ chưa ăn gì, còn vài gói mì tôm nhưng tôi nghĩ mình không thể nuốt nổi mì tôm lúc này. Nằm ở phòng rồi ngủ thiếp đi, một lúc lâu sau tôi lại lờ mờ tỉnh dậy, cái bụng lại hành tôi, và khi chưa ăn gì đầu óc tôi cũng không còn làm việc nó chỉ còn chứa một thứ duy nhất là cơn đau đầu của tôi. Khi bị đau đầu, mọi thứ trôi qua rất chậm, rất khó có thể suy nghĩ được gì khác ngoài cơn đau.

Tôi cố lết cái thân xác tàn tạ, mệt mỏi ra khỏi phòng trọ và khó khăn đến một quán tạp hóa ở gần trọ. May quá họ có trứng, tôi mua 10 quả trứng, 01 hộp sữa Ông Thọ, bánh bông Lan, bánh chocolate… Trở về phòng luộc 2 quả trứng sau cho hộp sữa Ông Thọ vào nồi nước rồi đun nó lên, ăn tạm vài chiếc bánh rồi tôi lại trèo lên giường đi ngủ. Tỉnh dậy đã hơn 3h chiều, tôi đục lỗ trên hộp sữa, đổ một ít sữa lên trên bánh để ăn.

Cơn đau đầu vẫn không thuyên giảm chút nào, nhưng còn rất mệt nên tôi vẫn cố chịu đau, không đi mua thuốc vì quầy thuốc đi xa hơn là đi ra quán tạp hóa.

Tôi nhắn tin cho cô Ngọc Lan rằng hôm nay hơi mệt nên sẽ không sang nấu cơm được, cô nhắn cụt ngủn “OK” rồi im bặt, không có bất kỳ sự quan tâm hay hỏi han nào, tôi cảm thấy khá tủi thân. Càng nghĩ nhiều càng đau đầu, tôi cố pha lấy một cốc sữa đặc nóng để uống rồi lại leo lên giường nằm tiếp.

Đến buổi tối cơn đau đầu vẫn không thuyên giảm, tôi lại cố gượng dậy, ăn ít bánh và sữa nóng, mặc áo khoác chùm kín người rồi cố lết ra hiệu thuốc.
Sau một hồi trình bày những biểu hiện bệnh, thì một chị hiệu thuốc kê cho tôi 1 liều 4 loại thuốc, liều 2,5 ngày. Nếu không đỡ thì thay loại khác.

Mua được thuốc, tôi ghé qua quán cơm mua một ít thức ăn mà hàng ngày tôi thích ăn nhất. Về đến phòng tôi cố ăn cơm, nhưng miệng đắng, cảm giác ngon miệng đã không còn, những món ăn ngon thường ngày giờ như một loại thức ăn thừa vậy, rất khó nuốt. Sau khi ăn được vài miếng cơm, đợi thêm một lúc tôi uống thuốc, mở laptop lên để xem phim giết thời gian nhưng đầu óc quay cuồng, càng xem càng chóng mặt, mở nhạc nghe thì ong hết cả tai, tôi quyết định tắt laptop và lại đi ngủ. Cơn đau đầu vẫn cứ hành hạ, cả ngày ngủ rồi nên giờ cũng rất khó ngủ, từng giây từng phút trôi qua thật khó khăn.

Tôi suy nghĩ rất nhiều về con người, cuộc đời, chính trị, xã hội… bla bla…

Khó khăn lắm tôi mới chìm vào giấc ngủ, giữa đêm tôi tỉnh dậy và người ta thường nói, thức đêm mới biết đêm dài, đầu tôi đau, ban đêm thính giác con người cực kỳ nhạy cảm, tiếng chó sủa văng vẳng đâu đó, tiếng gà gáy, tiếng côn trùng kêu, tiếng ù ù của tai… thời gian trôi như chậm đi rất nhiều. Tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về thuyết tương đối của Einstein, được công bố cách đây hơn một thế kỷ mà tại sao tôi lại vẫn chưa hiểu được nó, rằng mình thật nhỏ bé giữa cái vụ trụ bao la rộng lớn mênh mông này, và quá trình hình thành của vũ trụ tận 14 tỷ năm, thật kinh khủng, tôi chỉ đang sống trong một khoảng khắc ngắn ngủi giữa khoảng không gian/thời gian dường như vô tận này. Rằng mình sẽ nhanh già đi và về với cõi vĩnh hằng, liệu 100 năm nữa cuộc sống trên trái đất sẽ ra sao nhỉ, có cách nào mình được ghi tên mình trong cuốn sách lịch sử của thế giới hay không…

Ban đêm, là lúc con người ta trở nên trầm tính, sâu lắng nhất, mọi giác quan trở nên vô cùng nhạy cảm. Nỗi sợ hãi của con người lúc đó dâng cao nhất, bóng tối bao trùm làm thị giác con người ta chỉ còn lại một mảnh tối đen trước mặt, không nhìn thấy gì hết, kể cả bàn tay của mình ngay trước tầm mắt, chúng ta sợ hãi vì không biết phía trước chúng ta là thứ gì, mặc dù cho phía trước chả có gì đáng sợ cả, cái đáng sợ đang diễn ra trong đầu chúng ta “sự tưởng tượng”. Đấy là lúc tổng hòa các nỗi sợ hãi từ quá khứ ám ảnh chúng ta mạnh nhất, mọi thứ đáng sợ cứ thế chạy lóe lên trong đầu ta hiển hiện trong tâm trí: Một cảnh phim kinh dị ám ảnh, hình ảnh những người đã khuất, một gương mặt đáng sợ do sự tưởng tượng chúng ta tạo ra, một nghĩa địa quỷ dị cứ hiện lên trong đầu, tôi sợ, không dám chợp mắt đi ngủ, vì chợp mắt hình ảnh đó cứ nổi lên.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *