Posted in

Lén Lút

Cây súng của tôi vẫn hiên ngang thêm một lúc nữa xong nó bắt đầu xẹp dần, trên đầu vẫn còn vương lại một số lượng tinh nhất định. Toàn thân nó bóng loáng nước nhờn và tinh.

Xuất tinh xong cả người tôi dần trở lại trạng thái bình thường, tôi bắt đầu lo lắng, hối hận, run sợ, tự trách sao bản thân mình lại không thể kiềm chế làm ra việc tày trời này.

Cô Ngọc Lan không chút sức lực, ngồi đó, nước mắt trào ra, mặc cho tinh dịch cứ thể chảy ra khỏi hạ thể cô. Lần này cô không tắm nước tinh dịch nữa mà trực tiếp tôi đã bắn thẳng vào người cô, phá tan hàng rào cuối cùng bảo vệ mối quan hệ “trong sáng” của chúng tôi.

Tôi bình tĩnh lại, ngồi xuống định trấn an cô Ngọc Lan: “Em xin lỗi, em không…”

“Bốp” Một cái tát cực mạnh vào má tôi.

“Cút, đàn ông ai cũng như nhau cả thôi, đồ lừa đảo”

Tôi nhanh chóng mặc lại quần, mở cửa, chạy ra ngoài hành lang, ở ngoài này không khí mát lạnh làm dục vọng trong tôi dường như đã tiêu tan hết sạch. Chỉ còn lại sự “Sám hối” muộn màng. Tôi định trở lại xin lỗi thêm một lần nữa, nhưng tôi nghĩ giờ cô đang rất bực mình nên ngày mai tôi sẽ xin lỗi sau. Tôi mở cửa, đi ra, đóng lại rồi ra về, đến phòng trọ tôi rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng, sau khi tỉnh dậy, tôi uống rất nhiều nước vì sau khi uống rượu xong rất háo nước, tôi nhớ lại việc điên rồ mình vừa làm, rồi nghĩ lại tại sao lúc đó lại bỏ về, có khi nào sau khi tôi ra về cô Ngọc Lan đã làm điều gì đó tự hại bản thân mình không hoặc có khi nào cô sẽ tự kết liễu tính mạng của mình không? Có án mạng? Tôi bắt đầu sợ hãi tột độ, tối qua tôi đã không kiềm chế được bản thân mình, nếu như cô Ngọc Lan có chuyện, chắc chắn tôi sẽ là kẻ tình nghi số 1, và chẳng mấy chốc tôi sẽ bị C.A bắt ngay thôi. Phải làm gì đây? Mình sắp bị bắt đi, gia đình, bạn bè, nhà trường, thầy cô, đặc biệt là anh Lâm sẽ nghĩ gì về mình đây…

Tôi như muốn gào thét lên, tôi muốn kết liễu bản thân mình ngay lúc này, tôi rất xấu hổ về hành động của mình. Tôi chết mấy lần cũng không đền hết tội. Tôi bắt đầu thấy nhạy cảm với những âm thanh bên ngoài, tiếng đi lại ngoài xóm trọ đã làm tôi giật mình thom thóp, có tiếng gọi nhau rất to làm tôi hồi hộp nín thở lắng nghe. Tôi không dám rời khỏi phòng, nhưng sau một hồi nhịn rất lâu cuối cùng tôi cũng bị đánh bại vì tôi buồn đi vệ sinh lắm rồi.

Đi vệ sinh xong tôi lại trốn trong phòng, đến tận buổi trưa 12h, bụng tôi réo ầm ầm vì không có gì trong bụng, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi cuối cùng cũng phải rời nhà để đi mua cơm. Ngó qua nhà cô Lan thấy cánh cửa vẫn đóng im ỉm. Hôm nay là chủ nhật.

Ăn cơm trưa xong, tôi không tài nào chợp mắt nổi, tim tôi đập liên hồi, không biết tình hình bên đó giờ ra sao, tôi phải làm gì đây? Tự dặn lòng mình sau này không được động vào rượu/bia nữa.

Đến 3h chiều, tôi lấy hết can đảm, đi sang nhà cô Lan. Mở cổng, mở cửa tầng 1, không có ai ở nhà. Đi lên tầng 2, tim tôi sắp rụng ra đến nơi, đến cửa phòng ngủ, cánh cửa hơi hé mở, tôi nhìn vào bên trong, có một mình anh Lâm đang nằm đó. Tôi chưa vội vào trong mà mở cửa phòng làm việc: Trong đó trống trơn, mở sang cánh cửa phòng thứ 3, không có ai, nhà vệ sinh, ban công cũng không có ai, trong đầu tôi tự hỏi: “Cô Ngọc Lan đi đâu rồi”, tim tôi từ nãy đến giờ đập rất mạnh, tôi cảm giác mình sắp vỡ tim mà chết rồi.

Tôi lại ngó vào trong phòng ngủ, tôi lại lo cho anh Lâm, có khi nào anh ấy bị cảm ngỏm luôn rồi không?

Do dự một lúc lâu tôi tiến lại: “Anh Lâm ơi, Anh Lâm…”

Một lúc sau cái chăn hơi động đậy, anh Lâm mở mắt ra tôi mới thở phào: “Nguyên à, hôm qua uống nhiều anh say quá”

Tôi: “Anh nằm đây từ sáng à”

Anh Lâm: “Sáng anh có dậy rồi, giờ lại ngủ tiếp”

Tôi: “Ủa, vậy anh ăn cơm trưa chưa?”

Anh Lâm: “Anh ăn rồi, sáng vợ anh có nấu cơm để buổi trưa luôn”

Tôi: “Thế cô Ngọc Lan đi đâu ạ?”

Anh Lâm: “Vợ anh nói có việc ở trường, đi từ sớm rồi, anh cũng không rõ đi từ lúc nào, lúc đó anh chưa dậy”

Tôi: “Thế buổi trưa cô có về nhà không ạ”

Anh Lâm: “Không, vợ anh gọi lúc trưa nói đi ăn với một bạn nữ sinh viên rồi”

Trong lòng tôi tạm yên tâm phần nào.

Anh Lâm: “À, lúc trưa vợ anh gọi, bữa tối để vợ anh nấu, em dọn dẹp xong về nhé”

Tôi hơi thẫn thờ: “Vâng”

Tôi dọn dẹp xong lại về nhà, nhìn cái xác điện thoại vỡ tan mà xót hết cả ruột, kiếm đâu ra mấy triệu để mua điện thoại bây giờ, hay sài tạm cái máy đen trắng đã, khi bố mẹ hỏi sẽ trả lời sao nhỉ, liệu bố mẹ có nghi ngờ mình cắm điện thoại để ăn chơi không…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *