Tôi cứ đơ người ra ở đó, đến lúc có thằng bạn cùng lớp tê Tùng đến vỗ vai tôi mới giật mình. Tôi hỏi có quen thằng Thế Anh lớp trưởng môn Tiếng Anh kia không? Thằng Tùng bảo tôi là Thế Anh ở cùng trọ với nó hay chơi game và nhậu nhẹt ở xóm trọ cùng nhau. Đứng chém gió hỏi chuyện linh tinh với thằng Tùng, khen cô Ngọc Lan xinh quá, lựa chọn học môn của cô thật là quyết định chọn môn học đúng đắn nhất thời sinh viên của nó, đến lúc chuông ra chơi vang lên, 15 phút sau tiếng chuông tiết 3 vang lên (Giữa tiết 2 và tiết 3 được nghỉ 15 phút).
Chúng tôi đi lên tầng 3, thằng Tùng nói bâng quơ một câu làm tôi giật mình: “Sao thằng Thế Anh chưa quay lại để lên lớp nhỉ? Về cũng lâu lâu trên 30 phút rồi ấy chứ”.
Tôi hỏi lại: “Thế Anh nó có tiết 3 nữa à”
Tùng: “Ừ, hôm nay nó có 5 tiết, tiết này nó học môn Đầu tư thì phải”
Tôi: “Chắc nó về thay quần áo, chưa kịp quay lại”
Đến lúc vào lớp đầu óc tôi cứ suy nghĩ lung tung, không biết thằng Thế Anh đưa cô Ngọc Lan về rồi có chuyện gì không? Sao hắn chưa quay lại? hay tại nhà xa quá hắn không kịp quay lại đúng giờ, thay cả quần áo nữa sẽ lâu, chắc lát nữa hắn mới đến!
Hết tiết 3, chả tiếp thu được gì ngoài suy nghĩ lung tung, tôi nhắn tin cho cô Ngọc Lan: “Cô về đến nhà chưa ạ, cô có bị sao không?” từng giây trôi qua, từng phút, chuông tiết 4 vang lên… rồi 15 phút… 30 phút… rồi hết cả tiết 4… tôi nóng lòng muốn gọi cho cô hỏi xem có chuyện gì xảy ra không, thì chuông tiết 5 vang lên, vội chạy vào lớp vì giáo viên đã đến. ngồi trong lớp cứ nhìn vào màn hình điện thoại, màn hình vẫn tối đen, đến giữa tiết bỗng màn hình điện thoại sáng lên, tôi vội vàng đảo mắt qua xem giảng viên có đang để ý tôi không rồi mở tin nhắn ra đọc:
Nhà mạng: “TANG 50% GIA TRI THE NAP TRONG NGAY…”
Tôi nghiến răng, cố gắng kìm nén cảm xúc bực tức trực trào trong người. Từng phút còn lại trôi qua đối với tôi như cực hình, nhìn vào đồng hồ treo trên tường, kim giây chỉ vào từng giây trên mặt đồng hồ, từng giây chậm chạp. tôi lại nghĩ đến cả thuyết tương đối của Albert Einstein về không gian và thời gian mặc dù chả hiểu cái mẹ gì ^^.
Đến lúc hết tiết 5, tôi quay lại hỏi thằng Tùng bạn cùng lớp (Chúng tôi đăng ký chọn giáo viên giống nhau nên học cùng một lớp): “Ông không đợi Thế Anh cùng về với nó à”
Tùng: “Không, thằng cùng lớp với Thế Anh nó bảo hôm nay thằng Thế Anh nó trốn rồi, không thấy đi học”.
Tim tôi đập thình thịch, đầu tôi vang lên những câu hỏi liên hồi: Sao hắn không quay lại học? Đi muộn nhưng xin phép vào muộn có lí do vẫn được mà? Liệu cô Ngọc Lan có bị làm sao không? Liệu hắn về nhà có vào nhà cô không? Chồng cô giờ đó chắc chắn là chưa đi làm về… Tôi đi về ghé qua chợ mua ít thức ăn rồi bước nhanh về phòng, bước đi vội vã, nhanh hơn mọi ngày. Về đến xóm trọ, đảo mắt nhìn qua nhà cô thì cánh cửa nhà cô vẫn đóng chặt, không thể quan sát bên trong nên không rõ có ai ở nhà hay không. Tôi ngay lập tức muốn chạy sang nhà cô hỏi thăm, nhưng nhà cô đóng cửa chạy sang đó nhìn ngang ngó dọc người ta tưởng là trộm mất. Lại lủi thủi về phòng.
—————————————————————–
“Thế Anh đèo cô Ngọc Lan về, trong lòng hắn đang cảm thấy rất vui mừng, tai nạn của cô Ngọc Lan hôm nay tạo nên cơ hội cho hắn được gần cô, hắn hồi tưởng lại lúc cô ngã xuống, nhanh như cắt hắn chạy đến bên cô, vòng qua nách kéo cô đứng dậy, mùi hương của tóc, nước hoa tỏa ra trên người cô làm hắn ngây ngất.
Bỗng cô Ngọc Lan lại khụy xuống, hắn theo phản xạ khom người vòng tay ôm lấy eo cô, nhưng người cô mềm nhũn, nên hắn ép chặt người hắn vào cô để giữ, người cô trượt xuống trong tay hắn, đến khi ngực cô chạm vào tay hắn, giữ toàn bộ người cô lại, hắn cảm giác một vật mềm mềm êm ái chạm vào tay hắn, ép chặt làm bộ ngực cô càng thêm to lớn, hắn nhìn liếc qua cổ áo cô, một chiếc áo lót màu trắng, bao bọc trong nó là bộ ngực trắng ngần, đang nở ra to lớn vì có cánh tay hắn chống đỡ, và một cái rãnh sâu hun hút giữa hai quả đào tiên.
Cả người hắn cứng đờ, cảm tưởng sức mạnh của hắn được tăng lên 150%, tim đập nhanh, làm cả người hắn nóng hừng hực, bên dưới của hắn từ lúc nào đã cứng ngắc, nổi một cục đâm vào bờ mông êm ái của cô, hắn lắc người nhè nhẹ, làm cặp mông của cô trượt qua phần dưới của hắn, đến khi phần dưới cứng ngắc của hắn đâm vào rãnh mông của cô làm hắn sướng tê dại.
Đúng lúc đó cô Ngọc Lan như chợt nhận ra được điều bất thường, cô bừng tỉnh đứng thẳng người dậy, làm phần dưới của hắn luyến tiếc tách ra. Cô mở to mắt quay lại nhìn hắn, mặt cô hơi đỏ lên rồi cô đi ngồi lên hàng bàn ghế đầu của sinh viên.
Để che dấu phần dưới cộm lên lộ liễu Thế Anh chạy vội ra ngoài, chọn một phòng vệ sinh, đóng cửa và nhanh chóng cởi chiếc quần phần trước đã hơi ướt thấm nước, phần dưới của hắn đã phồng to, cứng ngắc, được giải phóng khỏi lớp quần. Hắn dùng tay sóc nhẹ, nhắm mắt nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, làm hắn khoan khoái, được một lúc hắn dừng lại và đi tiểu, để quay trở lại lớp.
Đúng lúc Thế Anh vừa xả nước xong, chuẩn bị quay lại lớp thì có tiếng bước chân đi vào phòng vệ sinh nữ. Thế Anh nghĩ có đứa con gái nào đó đi vào phòng vệ sinh nữ nên cũng không quan tâm, tay cầm cái lẫy gài cửa chuẩn bị bước ra bỗng mắt hắn mở to, như chợt nhận ra điều gì đó. Tiếng bước chân, tiếng giầy này quá quen thuộc, đó là tiếng bước chân của cô Ngọc Lan, không thể sai được. Thế Anh nín thở chờ đợi nhìn lên trên bức tường, nhà vệ sinh Nam-Nữ được ngăn cách nhau bởi một bức tường cao khoảng 3m. Phần bên trên không được xây kín mà để hở khoảng trống, do đó hai bên có thể nghe thấy được tiếng từ căn phòng bên cạnh.