Posted in

Lén Lút

Ngày khai giảng, làm tôi thấy hào hứng kì lạ, lần đầu tiên đứng trước một sân khấu lớn như vậy.

tiếng nhạc bật lên, từ hai bên sân khấu, những bước chạy uyển chuyển của nam và nữ, chúng tôi nhìn nhau, xác định vị trí của đối phương, gương mặt tươi cười. Tiến gần đến bên nhau, nắm tay nhau nhảy múa.

Tiếng hát cất lên:

“ Hãy sống như đời sống để biết yêu nguồn cội

Hãy sống như đồi núi vươn tới những tầm cao

Hãy sống như biển trào, như biển trào để thấy bờ bến rộng

Hãy sống như ước vọng để thấy đời mênh mông…”

(Khát vọng – Phạm Minh Tuấn)

Dàn hợp ca hát quá hay, khiến tôi chìm đắm trong những ảo vọng, cảm giác sức mạnh tinh thần bản thân được tăng 1000 lần, tôi chìm đắm trong ảo tưởng, mình sẽ là người thành công, sẽ đem lại đột phá cho văn minh nhân loại. Sẽ có được sự chú ý của cô.

Dường như sân khấu này chỉ còn lại hai chúng tôi, mỗi khi chúng tôi tách ra, ánh mắt lại tìm kiếm, nhìn nhau, không thể xa rời, rồi chúng tôi lại nắm tay, chân cô nhún lên, tôi dùng hai tay, nâng eo cô lên, mắt dõi theo thân người cô, cao vút, bay, bay mãi.

Tim tôi đập thình thịch nhưng không hề mệt mỏi trong tôi giờ chỉ có niềm vui, tự hào, hạnh phúc.

Tiết mục khai mạc hoàn thành một cách xuất sắc, tôi không ngờ mình lại là một phần trong tiết mục hoành tráng đó. Tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo vang lên không ngớt, sức hấp dẫn mãnh liệt của sự nổi tiếng và vinh quang là như vậy sao, liệu mình có thể làm ca sĩ được không nhỉ…

Mà khoan đã, mình biết hát quái đâu.

Nhanh như cắt tôi đã không còn nhìn thấy cô Ngọc Lan nữa, đám con trai vào một lớp học gần đó thay sơ mi + quần tây rồi quay trở lại vị trí của các lớp. Nhìn ngang ngó dọc, thấy cô Ngọc Lan đã ngồi ở hàng ghế giáo viên từ bao giờ, cô ngồi ở hàng ghế cuối, rất gần với vị trí của chúng tôi.

Đứng bên trên tôi là lớp phó học tập, người mà tôi thầm thương trộm nhớ từ ngày thi ĐH đến giờ. (truyện lớp phó sẽ kể sau)

Con gái hôm nay đều mặc áo dài, hoặc trang phục truyền thống của từng dân tộc, còn con trai thì đơn giản hơn, dự sự kiện cũng chỉ thế thôi, áo trắng, quần tây, thêm quả vest nữa là hết bài.

Cô Ngọc Lan cũng vậy, cô đã thay một bộ áo dài màu hồng cánh sen, nhìn cô rất duyên dáng và tôn lên dáng vẻ thanh lịch nhưng không kém phần thu hút. Tôi phải cảm thán và công nhận rằng áo dài VN là trang phục đẹp và quyến rũ nhất của người con gái Á Đông. Nó vừa kín đáo từ cổ đến gót chân nhưng lại ôm sát thân người, khoe trọn toàn bộ những đường nét nổi bật trên cơ thể người phụ nữ.

Người may ra bộ áo dài VN đầu tiên xứng đáng nhận được sự tôn trọng và nếu có chấm điểm tôi không trần trừ chấm 10+ cho sự hoàn hảo tuyệt đối này.

Từ phía sau, tôi ngắm nhìn, tôi muốn ôm lấy thân người cô, ôm lấy cả bộ trang phục ấy, nó có mị lực rất lớn, nó chắc hẳn phải mềm mại, mịn màng lắm, đặc biệt trên thân người cô nó phát huy hết toàn bộ vẻ đẹp của bộ trang phục đó.

Buổi khai giảng kéo dài khá lâu, theo nhiều bước thủ tục và nhiều ý kiến phát biểu kéo dài, trời thì nóng, làm tôi người cứ lờ đờ buồn ngủ không chịu được.

Bỗng điện thoại tôi rung lên. Ánh mắt hơi mờ ngó qua điện thoại, không quên khép mình vào ngồi sau người phía trước và chú ý cả hai bên sườn, tránh để thầy cô hoặc khách mời nhìn thấy thì không hay, cũng phải tôn trọng vì là buổi lễ khá trang trọng và cũng nhiều khách mời.

Bật màn hình điện thoại, ngó thấy vẫn đen xì vì đang ngồi ngoài trời khá chói mắt nên phải tăng gần như max độ sáng mới có thể nhìn thấy được.

Có tin nhắn từ người lạ: Lan Ngọc

Bạn bè trên FB của tôi tương đối ít, Lớp tôi chả có ai tên Ngọc, gần đây cũng chả quen ai tên Ngọc, lúc đầu tôi nghĩ ngay chắc là mấy bà bán hàng Online kết bạn đại trà đây rồi, chắc lại nhờ Like share bài viết gì của mấy bà đây, thỉnh thoảng cũng hay gặp mấy trường hợp như vậy.

Vào trang cá nhân thì ôi, thật bất ngờ, hóa ra là FB của cô Ngọc Lan.

Tôi thì bình thường tính cách khá nhút nhát, có hôm nào hứng thú lên mới bạo chứ bình thường cứ lù đà lù đù. Giả dụ như trong trường hợp này, tôi rất thích cô Ngọc Lan, nhưng lại không dám kết bạn. Trong lòng thì thâm hiểm thế thôi chứ ngoài đời nhát vl.

Tin nhắn từ Lan Ngọc: “Con trai mà múa dẻo phết, Nguyên nhỉ”

Tôi: “Em nên coi lời cô nói này là khen hay là chê đây?”

Lan Ngọc: “Tại cô thấy hôm trước tập cùng bạn Vinh ấy, rồi một bạn nữa, thấy hai bạn kia động tác ngượng với ngại lắm, chả chịu phối hợp gì”.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *