Kèm nỗi sợ hãi, là cảm giác cô đơn lạc lõng, nhất là lúc đang bị ốm lại nhớ đến gia đình, nhớ đến mẹ, hồi xưa bị ốm là được bố/mẹ lo lắng quan tâm hết mực, mua thuốc, nấu món ngon cho mình mau lại sức, ấy thế mà lúc ấy yếu đuối kiểu gì chả thèm ăn uống gì, cứ thế nằm lì trong nhà.
Không thể chịu đựng được nữa tôi đành mở điện thoại lên lướt web, đọc tin tức, sáng dậy thấy đầu óc vẫn choáng váng. Tôi cố gắng đun nước rồi pha sữa đặc để uống cùng với bánh kẹo và uống thuốc.
Tình hình về buổi chiều và chiều tối tôi cảm thấy khỏe mạnh hơn chút, khoảng 4:30 chiều, tôi đun nước tắm, đến khoảng hơn 5:30 chiều tắm xong thấy vẫn còn sớm tôi tranh thủ lướt web, xem tin tức, đến lúc trời nhá nhem tối, tôi đi ra ngoài lang thang hít khí trời, ở nhà hai ngày thấy hơi bí bách, đi lại giúp cơ thể tôi cảm thấy khỏe hơn đôi chút. Đi dạo một vòng thì trời đã tối đen, tôi ghé vào hàng cơm bình dân mua một suất cơm, ít thịt nhiều rau, vì mới hồi phục nên tôi rất kén ăn, đồ mỡ ăn rất ngấy, nhiều rau củ sẽ dễ nuốt hơn. Tạt qua một cửa hàng hoa quả, mua một vài quả cam, táo.
Đang tản bộ gần về đến phòng thì thấy có 2 bóng đen đi từ xóm trọ đi ra, chưa có ai mở đèn ngoài, nên khung cảnh vẫn tối đen, không nhìn ra vật gì hết. Tôi hơi giật mình, chẳng nhẽ là trộm… Chết rồi, cái laptop của tôi. Có nên kêu lên không nhỉ… Bỗng có tiếng nói quen thuộc phát ra:
“Sao bảo bị ốm cơ mà, lại đi đâu ấy”
“Hay là đi viện rồi?”
“Không nghiêm trọng thế chứ, anh tưởng chỉ bị ốm nhẹ thôi”
Tôi nói vọng ra: “Anh Lâm, cô Lan, anh với cô đi sang phòng em à?”
Cô Ngọc Lan: “Ui… Giật hết cả mình”
Anh Lâm: “Đi đâu về đấy em?”
Tôi: “Em ra quán mua ít đồ ăn, lúc nãy em còn tưởng là trộm từ xóm trọ đi ra, cũng đang sợ hết hồn đây”
Anh Lâm: “Qua thăm em chút thôi, nhưng thấy không có ở phòng nên định đi về, mà em đỡ chưa?”
Tôi: “Còn hơi mệt nhưng hạ sốt rồi ạ”
Anh Lâm: “Ừm, thế là tốt rồi, anh chị còn tưởng là bị nặng đi viện rồi cơ”
Tôi: “Không sao đâu ạ, mời anh với cô vào phòng em”
Tôi mở cửa phòng đi vào nhà, chăn chưa gấp, đồ đạc vứt linh tinh, vì bị ốm nên chả buồn dọn dẹp phòng nữa, nên nó khá bừa bộn.
Tôi: “Xin lỗi, phòng em bừa bộn quá”
Anh Lâm: “Haha, không sao, ốm lấy sức đâu mà dọn”
Tôi dọn dẹp qua căn phòng, mở toang hết cánh cửa, bật quạt để mùi trong phòng bay ra ngoài hết.
Cô Ngọc Lan: “Thôi, để đấy đã, vợ chồng cô có chuẩn bị ít thức ăn, ăn đi để cô dọn cho”
Tôi: “Không cần đâu ạ, em tự dọn được”
Anh Lâm: Thôi, ngồi xuống mà ăn đi, để anh phụ vợ anh dọn”
Tôi: “Không cần đâu, để tí em dọn”
Cô Ngọc Lan: “Ngồi xuống ăn đi”
Tôi: “Thế em ngại lắm”
Anh Lâm: “Ngại gì, mọi hôm em dọn cả căn nhà anh, giờ vợ chồng anh giúp lại chút ít thôi mà”
Cô Ngọc Lan: “ăn đi cho lại sức, bị ốm mệt lắm, nhưng mà ăn vào được thì nhanh khỏi thôi”
Tôi: “Vâng”
Cô Ngọc Lan thu gom bát, đũa, ly nước… vào trong chậu nước.
Cô Ngọc Lan: “Giúp em bê cái chậu nước này ra ngoài kia để rửa”
Anh Lâm: “Ok vợ”
Rồi 2 người đi ra ngoài tét nước để rửa bát. Vẫn có tiếng nói của anh Lâm vọng lại: “Cảnh này làm chồng nhớ đến hồi sinh viên, cũng kiểu như này”
Tôi mở hộp đựng thức ăn cô Ngọc Lan mang sang, món sườn xào chua ngọt, thịt bò xào rau cần, rau xào. Mùi thơm len lỏi vào mũi tôi, thức ăn vẫn còn ấm do hơi nóng của cơm.
Tôi nếm thử một miếng thịt bò, mặc dù vị giác trong miệng vẫn còn khá đắng/nhạt nhưng miếng thịt thơm ngon giúp tôi lấy lại cảm giác thèm ăn. Tôi ăn từ tốn và cố gắng nhai kỹ để giảm tải cho hệ thống tiêu hóa cũng đang khá yếu ớt do bệnh.
Được một lúc thì hai vợ chồng anh chị quay lại, sinh viên mà bát đũa cũng chả có gì nhiều để mà rửa đâu.