Cô Ngọc Lan: “Khải Nguyên, nếu không chia được thì về chỗ đi, đứng đó làm gì thế”
Cả lớp bắt đầu chú ý đến tôi, còn mỗi mình tôi trên bảng, cô chơi ác vậy, em giờ về kiểu gì đây, lúc lên bảng thì có thể che chắn an toàn, giờ đi xuống đối diện với ánh mắt của mọi người, hành động che chắn kì lạ kiểu gì cũng bị săm soi cho mà xem.
Tôi viết nốt câu số 10, quay người lại, cô Ngọc Lan đang nhìn tôi rất đắc ý và khiêu khích, còn cả lớp cũng đang hướng mắt lên nhìn tôi, tôi lấy sách+vở cố gắng che chắn rồi đi về, bước được vài bước thì có vài thằng con trai cười lớn lên: “haha”.
Đám con gái thì ngơ ngác: “Gì vậy”, “Gì thế”.
Đám con trai xì xào bàn tán, nhìn tôi cười mỉm.
“Cả lớp trật tự, bắt đầu chữa bài” mặt cô Ngọc Lan vẫn lạnh lùng như thế.
Được lắm, cô Ngọc Lan, để về nhà xem em trừng trị cô thế nào.
Giờ ra chơi tiết 1, cô Ngọc Lan đi ra ngoài. Đám con trai bắt đầu nhìn tôi nhao nhao lên cười: “Haha” “Hahá”, chúng nó bắt đầu truyền tai nhau kể cho cả lớp nghe, tôi không có cái xẻng nào để đào lỗ chui xuống.
Tiết thứ hai, trôi qua khá êm đềm, đến phần đọc, cô bắt đầu lượn lờ xuống dưới gọi người lên đọc phần bài đọc.
Lần lượt những người khác nhau được gọi đứng dậy để đọc bài, còn có một chút đoạn cuối cùng: “Khải Nguyên” cả lớp đang chăm chú bắt đầu cười ầm lên.
Cô Ngọc Lan: “Đọc đoạn cuối đi”
May lúc này bên dưới tôi đã kiềm chế lại được rồi, không thì thôi, lại bẽ mặt phần 2 nữa chắc không dám đi học.
Tôi chậm rãi đọc từng chữ trong đoạn văn cuối, cô Ngọc Lan trực tiếp sửa những từ tôi phát âm chưa chuẩn. Đến khi tôi đọc xong, mắt cô liếc nhìn tôi một cái, cô đang dùng quyền lực của mình để trêu trọc tôi, xong rồi nhẹ nhàng bước lên bục giảng, cặp mông cứ đưa đẩy, tôi chỉ muốn tét cho cái mông hư hỏng ấy một cái.
Buổi chiều ngày hôm đó, tôi hớn hở, vui tươi hơn mọi ngày, đi chợ rất vui vẻ, chỉ mong đi thật nhanh để về còn sang nhà cô Ngọc Lan. Cô Ngọc Lan chưa đi làm về, cả nhà không có ai, tôi huýt sáo bày biện đồ tôi mua vào tủ lạnh, một số để ở ngoài để một lát nấu ăn luôn.
Đi lên tầng 2, tôi định dọn dẹp như thường lệ, lần lượt từ phòng làm việc, mà hôm nay kiểu gì tôi lại đẩy thử cửa phòng ngủ của cô, nó bật mở, bình thường vẫn khoá chặt, hôm nay không khoá, tôi đi vào trong, vẫn y như lúc sáng tôi rời giường, chúng tôi dậy hơi muộn nên chắc cô Ngọc Lan cũng chả kịp gấp chăn màn, chiếc quần lót mà tôi xé tối hôm qua nằm chỏng chơ ở dưới nền nhà, tôi bật cười, bên dưới lại cứng lên hồi tưởng lại tối đêm qua tôi điên cuồng như nào.
Thời gian còn khá thoải mái, tôi từ từ nhẹ nhàng lau kính cửa sổ trước, trên giường tôi còn để y nguyên, ngắm lại thành quả của đêm hôm qua đã, chưa vội dọn dẹp, vừa làm vừa huýt sáo vừa cười cười.
“Tuýt Tuýt…” tiếng còi xe vang lên dưới nhà, một bóng người quen thuộc xuất hiện, là anh Lâm, không nhầm được, là anh Lâm đang ở ngay trước mặt tôi.
Không ổn rồi, không ổn chút nào, anh Lâm mà về kiểu gì cũng lên trên phòng ngủ cất đồ trước tiên.
Giờ dọn sao kịp, tôi chỉ kịp cầm lấy chiếc quần lót đã bị xé rách, cất vào túi quần, tôi chạy như bay xuống tầng 1, anh Lâm vừa mở cửa ra.
“Hôm nay dọn sớm thế em”
“Anh mới về ạ, à.. em dọn sớm để nấu ăn sớm ấy mà”
“Ăn sớm làm gì, đêm lại đói, hehe”
“Anh lên tầng 2 cất đồ đã”
“Không”
“Sao vậy”
“À,.. em đang lau sàn trên ấy hơi ướt, .. một lát nữa anh lên được không”
“Ui sời ơi, cần gì em, chả sao đâu”
“Cô Ngọc Lan sáng nhờ em lau hộ phòng ngủ nữa, phòng chưa khô sợ anh trượt ngã đấy”
Anh Lâm nhìn tôi nghi hoặc một lát: “Thế em dọn đi, anh nghỉ tạm ở dưới Sofa cũng được”
“Vâng, anh nghỉ ngơi đi, khi nào em xong em gọi”
“Uhh”
Tim tôi đập thình thịch, chạy lên tầng 2, nhanh chóng thay ga giường, mở cửa sổ để không khí lưu thông, gấp chăn, sắp xếp lại đồ đạc. Vắt rẻ lau thật khô rồi mới lau sàn nhà. Còn cái áo ngủ bị tôi xé rách nữa, tôi tiến đến phòng vệ sinh, ở ngoài cửa có một bịch giấy ni lông để đựng rác, tôi nhanh chóng gói vào đó, để vào một góc, có thời cơ tốt tôi sẽ đem đi vứt. Các thứ khác tôi ném vào máy giặt và khởi động.