Posted in

Lén Lút

Tôi: “Chắc được tập cùng cô nên ngại, chứ bạn khác em thấy chúng nó có ngại như thế đâu”

Lan Ngọc: “Uhh, cô cũng nghĩ vậy, nhưng mà sao em lại không bị như thế?”

Tôi: “Em hơi khác chúng nó một chút”.

Lan Ngọc: “Khác như nào?”

Tôi: “Bí mật chưa thể bật mí cô ạ, em hơi tò mò sao cô lại đi múa hát cùng sinh viên vậy”

Lan Ngọc: “Cô mới về trường năm nay, nên đi để làm quen với mọi người thôi, trước cô cũng hoạt động bên Đoàn nên cũng hay tham gia”

Tôi: “Thế trước kia đi dạy cô cũng hay đi tham gia như này ạ”

Lan Ngọc: “Trước cô dạy ở trường BN cũng hay đi tham gia với bên Đoàn, lấy chồng xong xin được về trường mình dạy”

Tôi: “Đúng là Thuyền theo lái, gái theo chồng mà, bao giờ em mới được như cô đây”

Lan Ngọc: “Ý là bao giờ mới lấy được chồng hả?”

Tôi: “Không, làm gì phải”

Lan Ngọc: “Nghi lắm, con trai gì mà biết múa, rồi thùy mị nữa chữ (icon mặt cười xấu xa)”

Tôi: “Em mà thế thật, là em cướp chồng cô luôn đấy”

Lan Ngọc: “Xin mời”

Tôi: “Nupakachi”

Lan Ngọc: “(Icon mặt cười khiêu khích)”

Khai giảng xong, cuộc sống sinh viên của tôi lại trở về quỹ đạo bình thường.

Buổi chiều, anh Nam rủ tôi đi chạy bộ, hôm nay anh lại rủ được thêm chị Thùy chạy chung. Chị Thùy hôm nay mặc khá đơn giản, quần đùi, áo thun và giầy thể thao, tóc buộc đuôi ngựa. Nhìn chị tôi không khỏi nhớ lại cảnh tượng chị bước ra khỏi phòng tắm, chị nhìn lại tôi, ánh mắt có chút bối rối nên rất nhanh lại nhìn sang hướng khác.

Ánh nắng hoàng hôn buổi chiều thật dễ chịu, chúng tôi chạy qua những tốp tập bóng chuyền, bóng đá, cầu lông… Trường tôi học thì chưa nói đến nhưng về thể dục thể thao các sinh viên, thậm chí giảng viên rất chăm tập thể thao. Hiếm khi nhìn thấy ai đó béo phì, vừa học ngu vừa béo lười tập thể dục chắc chắn sẽ bị hội sinh viên thủ tiêu ngay.

Sau khi chạy một thời gian, người chúng tôi đã nhễ nhại mồ hồ, chuyển sang phần đi bộ và chém gió về trường về lớp, thầy cô… được một lúc chúng tôi lại tiếp tục chạy. Đến lúc trời nhá nhem tối chúng tôi trở về. Trên đường trở về không quên ghé qua chợ sinh viên mua thức ăn buổi tối, hoặc trên đường về cũng la liệt những gánh hàng rong với rất nhiều các mặt hàng rau củ quả, còn thịt cá thì phải vào chợ mới có.

Về đến phòng, lân la sang phòng ông Nam ở ngoài nói chuyện, hóng chị Thùy tắm, mà bà ăn mặc kín cổng cao tường rồi mới đi ra khỏi phòng tắm, nên chẳng hi vọng xem được tiết mục gì hay.

Mấy ngày sau,

Cô Ngọc Lan: “Hello”

Tôi: “Hi”

Cô Ngọc Lan: “3”

Tôi: “4”

Cô Ngọc Lan: “Biết gì chưa, khu tổ hợp GSC nay khai trương mới mở đó”

Tôi: “Là khu nào đấy cô”

Cô Ngọc Lan: “tổ hợp Gym, Swimming pool, Cafe gần đây đó”

Tôi: “À, khu bên đường LTX đó ạ, em thấy nó xây lâu rồi, nhưng cũng không để ý lắm, chỉ nghe nói qua, chứ cũng không biết tên”

Cô Ngọc Lan: “Nó đó, tối nay cô mời em đi cafe nhé”

Tôi: “Wow, em được mời đi cafe cơ ạ”

Cô Ngọc Lan: “Đi không?”

Tôi: “Có chứ ạ”

Cô Ngọc Lan: “8h tối nay nhé”

Tôi: “Vâng ạ”.

Ăn tối xong, tôi khá hồi hộp, chọn một bộ trang phục thật bảnh trai ngắm vuốt chải chuốt, xịt keo vuốt tóc các thứ, mặc đồ thể thao, đi giầy, nhìn cũng đẹp trai ra phết.

Phi con xe SH bóng loáng (Thật ra là con xe đạp) màu mận chín của tôi đến, cảm giác như Hoàng Tử đang đến gặp công chúa vậy, khá phong độ.

Đến quán thì cô Ngọc Lan đã ngồi đó và thật bất ngờ, bên cạnh là chồng cô, anh Lâm. Đầu óc tôi mải nghĩ đến hẹn hò với cô mà quên mất chồng cô, trong đầu tôi bỗng nảy số tanh tách nghĩ: Không biết ông bà này mời café có ý đồ đen tối gì với mình đây và tự nhủ Miếng pho mát có sẵn chỉ có trong bẫy chuột thôi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *