Tôi mang theo giấy tờ, chạy ra ngoài một cửa hàng viễn thông để cung cấp thông tin, làm lại sim, chứ bố mẹ tôi không liên lạc được lại lo lắng.
Làm lại sim xong, tôi lại ra một cửa hàng chuyên buôn bán điện thoại cũ, mua một con đen trắng đã qua sử dụng về lắp sim dùng tạm. Ít nhất tôi vẫn còn laptop nên không quá quan trọng cái điện thoại, chỉ cần nghe gọi là được rồi.
Sang ngày thứ hai, buổi sáng tôi đi học rất sớm, trường tôi thì có độc một con đường đi vào trường, sau khi mua một cái bánh mì pate tôi đứng vào một góc, vừa ăn vừa nhìn ra cổng. Khoảng 15 phút sau, có bóng dáng một người quen thuộc đi xe máy vọt qua, tôi mới thở phào, đi lên lớp.
Lên lớp với một tâm trạng nặng trĩu, từng tiết học trôi qua thật lâu, nhàm chán, tôi ngáp lên ngáp xuống vì buồn ngủ.
Buổi chiều sau khi làm một số bài tập, đọc sách, đã đến 4h chiều, tôi dắt xe đi chợ, chợ buổi chiều thì không đa dạng bằng buổi sáng, bây giờ cũng mới 4h nên khá vắng người mua. Tôi lựa chọn mua đồ sống rồi nhờ họ làm hộ chứ không mua thịt đã có sẵn.
Bước vào nhà anh Lâm với khung cảnh quen thuộc, tôi cất đồ, đi lên tầng 2, bỗng cánh cửa phòng làm việc bật mở, cô Ngọc Lan cầm một bình thủy tinh đựng nước đi xuống tầng 1, không nhìn tôi, mặt không cảm xúc, không nói gì, tôi cảm giác mình như đang tàng hình trước mặt cô vậy. Khi tôi đang dọn dẹp phòng vệ sinh thì có tiếng cô bước lên và đóng cửa lại. Khi tôi lau đến cửa phòng làm việc, tôi đắn đo định gõ cửa và xin lỗi cô, nhưng nghĩ đến vừa nãy thái độ của cô như vậy, có lẽ tôi nên chờ đợi thêm mấy hôm nữa vậy.
Những ngày tiếp theo, không khí vẫn rất căng thẳng, cô Ngọc Lan vẫn “lặng im” sau cánh cửa đóng kín, tôi thì không đủ dũng cảm để gõ cửa. Nhưng vào cuối tuần (thứ 7), trong khi đang dọn dẹp nhà vệ sinh trên tầng 2, tôi để ý vào thùng rác hôm nay có rất nhiều giấy vệ sinh, thành từng cục một, giấy vệ sinh được cuốn, bao bọc lấy một vật gì đó bên trong. Tôi tò mò lấy một cái que chọc thủng giấy vệ sinh, bên trong hiện ra màu đỏ và hơi tanh mùi máu, tôi chợt hiểu ra đó là cái gì, đóng gói lại rồi đem đi vứt. Tôi nghĩ mình đã gặp may, không gây ra hậu quả lớn, nếu như thực sự cô Ngọc Lan có em bé với tôi thì không biết hậu quả gì sẽ xảy ra, tôi không dám nghĩ đến, nó quá đáng sợ.
Những ngày tiếp theo, tôi vẫn đi học, rồi đi sang nhà cô Ngọc Lan giúp việc bình thường. Tuy nhiên, ánh mắt cô Ngọc Lan dường như đã có chút dịu xuống, không còn hằn học nhìn tôi nữa.
Chiều ngày thứ 5, tôi sang giúp việc như thường lệ, lau đến cửa phòng làm việc, tôi đứng im suy nghĩ, đắn đo mãi không biết có nên gõ cửa hay không.
“Cạch” cánh cửa bật mở, tôi giật mình, tim đập thình thịch.
“Làm gì mà như ăn trộm vậy”
Tôi: “Không, em đang lau nhà”
“Lau gì từ nãy đến giờ không thấy tiếng động”
Tôi: “Em đang hơi mệt thôi”
Cô Ngọc Lan mở toang cánh cửa: “Đi vào đây”
Tôi: “Em chưa dọn xong”
“Đi vào đây, một lát nữa dọn”