Posted in

Lén Lút

Tôi mở cửa, ôi thôi gió rít ầm ầm, sấm chớp điên cuồng, thỉnh thoảng những tia sét đánh xuống như muốn trừng phạt trần thế vậy, bầu trời sáng bừng. tôi có chút chột dạ, hiểm ác như mình lỡ mà đi ra ngoài đường sợ rằng sét đánh không trượt phát nào.

Nhưng vì nghĩ đến cô Ngọc Lan đang sợ hãi, trong lòng lại dâng lên cảm giác muốn bảo vệ cô. Không chần chừ thêm một giây nào nữa, tôi nhanh chóng cầm ô phi sang nhà cô Ngọc Lan, bấm chuông liên hồi, mãi không thấy phản hồi gì, bỗng nổi gió to cuốn bay cái ô của tôi, mưa như trút nước khiến tôi ướt như chuột lột, tôi điên cuồng ấn chuông cửa, cuối cùng cô Ngọc Lan đi ra, ngó thấy tôi, cô mở cửa. Người co do sợ hãi, mắt ướt nhòe.

“Anh Lâm gọi cho em, nhắn qua xem cô như thế nào”.

Tôi đi vào trong nhà, tối om vì mất điện, mặc dù đã mất điện nhưng vẫn phải ngắt hết nguồn điện để đảm bảo an toàn, chỉ có ánh sáng từ đèn pin điện thoại. Cả người tôi lạnh run vì nước mưa. Cô hiểu ý, dẫn tôi lên tầng 2 để thay đồ. Cô mang cho tôi một bộ đồ ở nhà của anh Lâm. “Em không mặc cái này”, Cô Ngọc Lan: “Hả, không mặc cái này thì mặc cái gì”, tôi: “Em ở không vậy thôi”.

Cô Ngọc Lan lúc này cứng đờ, môi mấp máy nhưng không nói được gì: “…”, tôi tiến đến sát người cô, dồn cô vào góc tường, mặt tôi càng lúc càng gần cô, mặt cô đỏ bừng, rồi chuyển sang trắng bệch, hơi thở gấp gáp, hoảng sợ: “Em định làm gì”.

Tôi không trả lời cứ thế dí sát người cô, đến lúc gần chạm vào đôi môi cô, cô ngoảng mặt quay đi tránh đôi môi tôi, tôi khẽ thì thầm vào tai cô: “Cho em mượn đồ ngủ của cô nhé”

Mắt cô trợn ngược: “Hả”

Tôi: “Cho em một lần được là chính mình, được không?”

Mắt cô tròn xoe, kiểu: Really, cô mở miệng định nói gì đó, nhưng lại thôi.

Đến lúc chọn đồ thì cô quay sang nhìn tôi. Tôi suýt thì chảy máu mũi, đứng sau soi vào lưng cô mới để ý cái áo ngủ 2 dây màu trắng lưng trần, cô không hề mặc áo ngực. Lúc cô xoay người từ ánh đèn pin điện thoại soi vào tôi có thể nhìn thấy phía trước, bộ ngực cô nổi lên rất rõ. Tôi cực lực khống chế bản thân, không được bộc lộ ra dục vọng dâng trào trong người mình.

Cô chọn cho tôi một cái váy ngủ màu hồng nhạt đưa cho tôi, “bình thường cô ngủ không mặc nội y ạ”, “À ừ, cô quên mất” rồi đưa cho tôi một bộ đồ lót nữa. Tôi cầm bộ đồ ngủ đi ra phòng tắm, cởi bỏ quần áo đang ướt, thay vào bộ đồ ngủ của cô.

Ôi nó thơm kinh khủng, tôi cầm quần lót của cô, đưa lên ngắm nhìn rồi hít hà mê say. Thực ra ý định của tôi không phải là giả làm BD là cứ bị cô Ngọc Lan gán ghép như vậy thành ra tôi diễn như vậy luôn, với cả mượn đồ cô Ngọc Lan chủ yếu là để sờ, ngắm, ngửi đồ cô mặc. Đối với một thằng biến thái như tôi đây là hồng phúc trời ban cho mà, sướng thật.

Thay xong bộ đồ ngủ, cảm giác thật mềm mại, dễ chịu, tôi trở lại phòng ngủ. “Nhà cô có nến không?”. “Có nhưng ở tầng 1, lâu rồi không dùng, để ở nhà kho”.

Chúng tôi lại mò xuống nhà kho, bới tung lên mới tìm thấy, quay lại phòng ngủ cô Ngọc Lan, dùng 2 ngọn nến, thắp sáng cả căn phòng, lúc này cô lại quay sang nhìn tôi cười cười.

Tôi cầm lấy 2 cây nến khác: “Thôi em đi đây”

Cô Ngọc Lan ngạc nghiên: “Đi đâu cơ”

Tôi: “Thế em ngủ cùng cô ở đây luôn nhé, em xuống tầng 1 ngủ sofa”

Cô Ngọc Lan: “Còn 2 phòng ngủ ở bên cạnh nữa, nhưng lâu rồi không có ai ở”

Tôi: “Phòng lâu không ở mùi khó chịu, khó ngủ lắm, em ngủ sofa thôi”

Cô Ngọc Lan: “Thế cũng được”

Tôi ôm lấy một cái chăn: “Em ở dưới, có gì cứ gọi em nha, bai bai”

Cô Ngọc Lan: “Ừm”

Xuống dưới Sofa ngủ, cảm giác ở nhà kiên cố khiến tôi an tâm hơn, bị phá giấc mệt mỏi khiến cơn buồn ngủ kéo đến thật nhanh, thỉnh thoảng bị giật mình bởi tiếng sét đánh, không hiểu sao đợt này sét đánh kinh khủng như vậy, sấm sét như dội bom liên hồi, nhưng tôi quen dần và chìm vào giấc ngủ.

Giữa đêm, trong cơn mơ màng, tôi cảm giác có tiếng bước chân, rồi có người tiến đến gần tôi, có thể đó là mơ, tôi lại chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng, khoảng hơn 6h30 tôi được anh Lâm đánh thức: “Anh về lúc nào vậy”

Anh Lâm: “Anh vừa mới về”

Tôi nhìn điện thoại: “Thôi chết, sắp bị muộn học rồi”

Tôi tốc cái chăn lên, chợt nhận ra mình đang mặc bộ đồ ngủ của cô Ngọc Lan, anh Lâm tròn mắt nhìn tôi, tôi cầm cái chăn chạy vội lên nhà vệ sinh tầng 2, thay lại bộ đồ ướt của tôi hôm qua rồi chào anh Lâm đi ra về trong sự ngơ ngác của anh. Cô Ngọc Lan cũng đi từ phòng ra, tôi chào rồi chạy như bay về nhà.

Ra ngoài trời vẫn mưa lất phất, cành cây gãy, vũng nước vẫn còn đọng, tạo nên khung cảnh rất hỗn độn, tôi chạy về phòng, vệ sinh, thay quần áo rồi chạy lên lớp, dù muộn nhưng vẫn phải đi, bỏ tiết 1, nhưng học tiết 2-5, còn hơn là bỏ một buổi học.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *