Mọi thứ đã xong, Linh dọn dẹp, tôi mang máy khoan đem trả anh Lâm, đến cửa ngó chả thấy ai tôi gọi vọng vào. Thì thấy giọng của một chị gái đáp lại nói tôi mang vào bên trong nhà kho cất giúp chị, chồng chị mới đi tập thể dục, tay chị đang cầm đồ nấu ăn nên không tiện cầm vào.
Trước mặt tôi là một chị kính cận, chắc lớn hơn tôi vài tuổi, mặc một áo ngắn tay cổ chữ V, quần dài đồng màu, gương mặt toát lên vẻ tri thức, thông minh, tóc xoăn sóng lơi, đen nhánh dài đến ngang lưng, đang lọ mọ trong phòng bếp, thấy tôi vào chị cười.
Tôi mở lời trước: “Em chào chị, chị ơi cái máy khoan nhà mình thường để ở chỗ nào trong kho ạ?”
Chị: “Chị cũng không rõ đâu, em cứ để tạm trong ấy, lát nữa chồng chị về, chị bảo chồng chị cất lại cho”
Tôi: “Vâng ạ”. Cất tạm cái khoan trong kho tôi đi ra.
Trở ra tôi nói tiếp: “Em cảm ơn nhà mình đã cho em mượn máy khoan nhé”
Chị tinh nghịch: “Thế em định trả công nhà chị như thế nào đây?”
Tôi ấp úng: “Công ạ, cái này, cái này…” cả người tôi đơ ra không biết trả lời như nào.
Chị cười: “Chị đùa thôi, công cán gì đâu, mà em học trường VY đúng không? khoa nào vậy?”
Tôi: “Em bên khoa Kinh tế, khóa 46 ạ.”
Chị: “Ohh, vậy hả”
Tôi tò mò: “Chị cũng học trường VY ạ”
Chị: “Không, nhưng có chút liên quan”
Tôi: “Liên quan như nào ạ”
Chị: “Từ từ rồi em sẽ biết thôi!”
Tôi cảm ơn rồi chào chị rồi đi về, cũng không giới thiệu tên với hỏi tên chị. “Từ từ rồi em sẽ biết thôi”, như câu nói của chị lúc nãy. Không có gì phải vội.
Trên đường về tôi nghĩ lại cái câu mà chị bảo “Thế em định trả công nhà chị như thế nào đây?”.
Tôi thầm nghĩ: Trả công cho nhà chị thì khó chứ trả công cho riêng chị thì dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng em, úp mặt vào ngực chị em cũng làm.
Trở lại phòng, tôi vội vàng đóng cửa, nhanh chóng thu dọn một ít bụi rơi vãi xuống nền đất, bịt kín và ngụy trang cho cái lỗ trên tường. Chờ khi Linh không ở phòng, tôi mới có thể tiến hành bước tiếp theo. Đêm khuya tôi trằn trọc mãi không ngủ được, buổi sáng tôi cố lết cái xác ra khỏi giường ngáp ngắn ngáp dài. Đến lớp tôi trốn xuống dưới bàn cuối cùng, nơi tập trung những thành phần bất hảo như: Game thủ hay buồn ngủ sinh hoạt múi giờ Châu Âu, dân “Anh Chị”, sinh viên hiếu học được anh chị/bạn bè trao tặng học bổng theo ngày (Đi học hộ)…
Hôm nay tôi được vinh dự ngồi cạnh 1 thằng sinh viên hiếu học như vậy, sau một hồi đấu tranh trên tinh thần dọa dẫm tên này khai buổi này hắn được 100k tiền đi học hộ. đang chém gió vui vui với nó thì lúc đó giáo viên môn Tiếng Anh đi vào lớp.
Cả đám con trai bỗng nháo nhác ồ lên, tất cả lớp học đứng dậy, mọi con mắt đều đổ dồn về phía bục giảng, dõi theo một thiên thần đang bước đi từng bước trên bục giảng, nàng cao khoảng 1m68, gương mặt thanh tú, sống mũi dọc dừa trên đó là cặp kính cận, tóc xõa rẽ ngôi, nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, kèm theo một chân váy bút chì ngang gối, tôn lên dáng người cân đối hoàn hảo, eo thon gọn, hông nảy nở, chân mang giầy nữ bít mũi gót thấp. cả người nàng toát lê vẻ trang nhã, lịch sự.
“Good morning class”
“Good morning teacher”
“Sit down, please”
“Hello class, my name is Ngọc Lan this semester I will be teaching this class, I….. Anyone have question for me”
Vài ông môi mấp máy, chắc đang định nói gì đó, nhưng có thể với vốn Tiếng Anh ít ỏi, hẳn là không đủ tự tin đứng lên hỏi, hoặc là sợ đặt câu sai giống tôi ^^. Bỗng có một thằng nào đó bạo gan đứng lên hỏi: “Are you married?”
“Yes, I have been married for 2 years” Cô dơ tay lên có đeo nhẫn ở ngón áp út.
Cả lớp lại Ồ lên.
Tôi thì ngẩn người, đầu óc quay cuồng, nhìn cô giáo và suy nghĩ: Cô giáo nhìn rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi?
Đầu óc tôi trống rỗng. Buổi học cảm giác trôi đi quá nhanh, cô giáo cúi xuống viết bảng, lúc viết từ mới, nàng xóa bảng, cơ thể lay động, cảm giác bộ ngực của nàng đong đưa rung rinh.
Đám đực rựa lớp tôi, đến lúc tan lớp vẫn luyến tiếc không rời lớp. chắc chúng nó cũng giống tôi, cả người lâng lâng, cứng đờ, hoặc là chúng nó đen tối, một số không dám đứng dậy ra khỏi lớp, mọi khi tan lớp là chúng nó chạy như bay ra ngoài rồi.