Bước từng bước thật chậm về phía trước, tim tôi đau nhói, đầu tôi trống rỗng không còn suy nghĩ được điều gì nữa.
Điện thoại đổ chuông, cô Ngọc Lan đang gọi, nhanh thế sao, tên kia chưa làm đã ra rồi à, chán vậy.
Cuộc gọi sắp hết thời gian chờ, vào những giây cuối cùng tôi nghe máy, để xem cô Ngọc Lan giải thích thế nào, xem còn dám nói dối tôi nữa không, bị tôi bắt tại trận luôn mà:
“Em đang ở đâu đấy” tiếng nhạc rất to, là tiếng hát ở phía nhà giảng đường, tôi vẫn có thể nghe được tiếng hát ở đó, loa phát rất to.
“Ủa, cô không phải đang ở bên ngoài à”
“Ngoài nào, đang ở chỗ sân trường, em đi đâu rồi, mà gọi cô lắm thế” tiếng nhạc vẫn rất to.
“Ơ, cô vẫn đang ở giảng đường à”
“Chứ ở đâu”
“Em tưởng”
“Tưởng cái gì”
“Không có gì, em quay lại ngay”
Tôi chạy rất nhanh, đầu tôi đang không ngừng suy nghĩ: Rồi xong, nhận nhầm người rồi, nhưng mà sao lại trùng hợp thế được nhỉ, thằng kia hình như đang lái máy bay, mà sao cái điện thoại nó lại sáng màn hình đúng lúc thế. Tôi không còn quan trọng nữa, tôi đã nhìn lầm, vội đánh giá quá nhanh, nhưng tôi mừng, tôi đang rất vui mừng vì mình đã sai.
Tôi chạy như bay, bóng dáng cô thấp thoáng hiện bên ngoài giảng đường tôi chạy đến bên cô, cô đang nhìn tôi, tôi thở hổn hển, chạy đến ôm chặt lấy cô. Có vài người đi ngoài đường nhìn chúng tôi chằm chằm. Cô Ngọc Lan cố đẩy tôi ra, nhưng tôi vẫn ôm chặt lấy cô.
Cô thì thầm vào tai tôi: “Mọi người đang nhìn kìa, em điên rồi à”
“Cho em ôm cô thêm chút nữa, chút nữa thôi”
“Sang bên góc kia đi, dở hơi à”
Cô kéo tôi sang một góc, mắt tôi ngấn lệ, suýt chút nữa bị trào nước mắt ra ngoài, tí thì quê trước mặt cô.
“Em sao thế?”
Tôi kéo cô trên con đường vừa nãy. Đi được một đoạn đã rất vắng người và tối, rất khó để xác định là ai với ai.
“Em sao thế, Nguyên, như bị ma đuổi vậy”
Tôi bình tĩnh lại bắt đầu nói chuyện: “Lúc nãy cô đứng với ai vậy”
“Chồng cô chứ ai, nhưng anh ấy về sớm có việc rồi, lúc đó cô còn nhìn thấy em đứng với 1 nhóm cơ mà, em chạy đi đâu vậy?”
“Thế sao cô đứng một mình”
“Ơ, không đứng 1 mình thì đứng với ai, ăn mặc thế này chả ai biết được cô là ai”
“Sao em thấy, cô đứng với ai ở ngoài kia kìa” tôi chỉ vào hướng lúc cô đứng với một người con trai.
“Đứa sinh viên nó hỏi chút chuyện thôi”
“Thế sau đó cô đi đâu? Sao em không thấy cô ở chỗ cũ”
“Thì quay lại họ chiếm mất chỗ rồi, phải đi chỗ khác chứ”
“À, À, thì ra là vậy”
“Là sao”
“Em tưởng có ai đó bắt cô đi mất”
“Xem nhiều phim trinh thám quá rồi đấy, trường đang đông người như vậy, ai dám bắt cóc?”
“Thì cô đứng ở ngoài với người lạ, sau đó em ra không thấy cô nữa, tưởng cô đi theo người ta luôn rồi”
“Haha”
Tôi kéo khẩu trang cô xuống, môi tôi dính chặt vào môi cô, tôi muốn hôn, muốn ôm cô mãi, muốn giữ cô lại mãi mãi bên tôi, không ai được phép cướp cô đi khỏi tôi.
Có một chiếc xe máy đi ngang qua, ánh đèn xe máy chiếu vào chúng tôi, cô Ngọc Lan đưa hai tay lên che mặt lại, môi chúng tôi vẫn dính lấy nhau. Tôi chả lo, sinh viên yêu nhau làm thế suốt, chả ai để ý đâu.
Tôi nắm chặt tay cô, đi trên con đường vừa nãy tôi đã chạy, cô lúc này đã đeo khẩu trang lại.
“Lúc nãy em chạy đến chỗ kia kìa”
“Thật hả, haha”
“Có đôi lúc em thấy mình ngốc thật, mù quáng nữa”
Bên lề đường có hàng đá nhô cao lên chắc khoảng 20cm chạy dọc lề, cô Ngọc Lan một tay nắm lấy tay tôi một tay đang rang rộng giữ thăng bằng đi lên trên đó, có vẻ cô đang rất vui, như một đứa trẻ đi trên đó vậy.
Tôi vô thức dắt cô đến gần chỗ mà 2 người kia hôn nhau.
“Này, dẫn cô sang đây làm gì”
“Em…”
Chưa nói hết câu thì anh Lâm gọi:
“Vợ nghe”
“…”
“Vợ vẫn đang xem hát, chồng cứ làm việc đi, khi nào xong vợ gọi”
“…”
Cô nhìn tôi: “À, vợ đang ở trong nhà vệ sinh, nên không nghe thấy tiếng nhạc”
“…”
“Vâng”