“Ngồi vào cùng ăn đi”
“Dạ thôi, cô ăn đi”
Tôi đi ra ngoài phòng khách nghịch điện thoại.
Trời tối nên cũng không rõ gương mặt cô có biểu hiện gì. Cô Lan ăn xong thì đi lên tầng 2 luôn, tôi thì dọn dẹp xong chuẩn bị ra về.
Oái oăm thay trời vẫn đang mưa to, tôi phải đợi ở phòng khách một lúc lâu, trời hơi ngớt mưa là tôi khóa cổng, chạy vội về phòng trọ. Về đến phòng trọ cũng oái oăm không kém, mất điện, lại chẳng còn gì ăn, hôm nay tôi quên mất không mua mì tôm, giờ đến mì sống cũng không có mà ăn. Còn lại một ít cơm nguội, tôi làm vài miếng cho bụng đỡ réo, nhưng chỉ ăn cơm hơi thôi, vẫn đói.
Mới hơn 8h tối, chả có gì làm, điện thoại thì pin đã đỏ lòm, sắp hết, mưa to nên cũng không sang phòng anh Lâm chơi bài như dự định của tôi lúc đầu được. Mắc màn, lên giường nằm ngủ, nhưng tỉnh như sáo vì còn quá sớm. Cố tận dụng nốt lượng pin điện thoại còn lại, đến mức báo pin cực yếu tôi mới dừng lại.
Giờ thì xong, chả còn gì để chơi, lại suy nghĩ linh tinh về cuộc đời.
Điện thoại bỗng đổ chuông rồi tắt ngủm vì sập nguồn, tôi chỉ kịp liếc nhìn thấy hình như là cô Ngọc Lan gọi. Mặc dù không có sấm chớp, nhưng trời đang mưa rất to, những hạt mưa lớn rơi xuống mái nhà bằng tôn, cực kỳ ồn luôn.
Tôi đứng phắt dậy, hay là có ai đột nhập vào nhà cô rồi, nhưng tôi nhớ tôi khóa cả cổng cả cửa rồi mà. Biết đâu được trộm nó kỹ năng mở khóa thượng thừa thì sao?
Nhưng mà giờ qua đó kiểu gì, đèn không có, ngoài đường thì làm gì có điện. Nhưng không làm gì người tôi sốt ruột lắm, bắt buộc phải tìm cách qua đó thôi.
Từ ánh sáng của cái nến, tôi tìm lại bọc áo mưa tôi mua hôm trước, loại áo mưa như túi bóng, rất rẻ tiền, nhưng lại tiện lợi.
Mở cửa phòng, mưa lớn, gió làm nước mưa hắt vào mặt, trời tối đen như mực, tôi cảm thấy rùng mình vì lạnh và có chút sợ hãi, lo lắng. Tôi khóa cửa, hít một hơi thật sâu, chậm rãi mò mẫm, một tay để lên bức tường phòng trọ để xác định phương hướng, đoạn này khá dễ, chỉ một lát là tôi đã chạm đến cổng. Nước mưa xối xả vào người, vào mặt tôi, tôi lạnh run người.
Giờ đến đoạn khó hơn, làm sao từ cổng đến nhà cô Ngọc Lan đây, tôi cố gắng tưởng tượng nhớ lại cung đường đi, đã hình dung ra phải đi như thế nào, nhưng bình thường tôi lại không để ý đến khoảng cách, phải đi bao nhiêu bước chân thì tôi chịu.
Bỗng có một chiếc xe máy từ đằng xa đến, tôi tranh thủ đi nhanh ra ngoài đường, nhưng xe máy đi nhanh hơn tôi, khi xe máy đi qua tôi họ tránh ra khá xa đi sang hẳn phần đường bên trái, tôi muốn đuổi kịp chiếc xe để lấy ánh sáng, kết quả họ lại sợ tôi, rú ga chạy mất hút rồi rẽ vào trong ngõ, tôi vẫn cố chạy, kết quả vấp vào một tảng đá ven đường.
Tôi ngã nhào xuống đất, đầu gối, khuỷu tay rất đau. Ở trong bóng tối một lúc, mắt tôi dần quen với bóng tối và nhạy cảm hơn với ánh sáng, tôi dần nhìn ra được một số nhà có ánh sáng hắt ra từ cửa sổ và xác định được nhà cô Ngọc Lan.
Bước đi với đôi chân khập khiễng và đau tay như một con Zombie, tôi khó khăn đến được cổng nhà, dùng tay xác định vị trí, mất một thời gian kha khá tôi mớ mở được cổng và cửa vào nhà.
Có tiếng động từ trên lầu, tôi bỏ áo mưa, người từ từ đi lên cầu thang, căn phòng này đã quá quen thuộc nên tôi bước đi từng bước khá dễ dàng, đến khi lên đến gần hết cầu thang thì tôi thấy dưới chân mình lạnh, ươn ướt, nước ở đâu ra mà nhiều thế này.
“Aaaaaa………”
“Em Nguyên đây, cô sao thế”
“Ui trời, giật mình muốn rụng tim luôn”
“Cô đang làm gì thế”
“Không hiểu sao nước tràn hết vào nhà rồi”
Tôi đi đến gần xem xét, cô Ngọc Lan đang dùng khăn tắm để cố chặn nước không cho nó thấm vào trong nhà.
“Cô mở cửa, rồi soi đèn cho em ra ngoài đó xem”
“Nhưng mà mưa to ra kiểu gì”
“Đằng nào em cũng ướt rồi”
Tôi đi ra ngoài, cô Ngọc Lan soi đèn, tôi mò đến gần ống thoát nước, mò tay xuống dưới, thú thật mò kiểu này khá đáng sợ, sợ có con rắn, hoặc một bàn tay người chết dưới ấy nắm lấy tay tôi.
Tôi nắm vào một thứ gì đó, chắc là vải áo hoặc quần hoặc vải gì đó, kèm theo nhiều lá cây làm tắc ống thoát nước làm nền bị ngập, nước dâng đi vào trong nhà.
Tôi trở lại trong nhà: “Em lạnh quá, cho em mượn ít đồ thay tạm với”
“Đợi cô chút”
Cô Ngọc Lan đi vào trong phòng, lấy cho tôi một bộ đồ của anh Lâm. Tôi nhanh chóng thay bộ đồ đã ướt nhẹp của tôi, lau qua người, rồi mặc bộ mới vào.