Cô Ngọc Lan tìm gì đó trong đống sách vở, một thứ gì đó được dấu khá kĩ sâu bên trong, rồi lôi ra một túi bóng, bên trong chứa một vật gì đó rồi đưa cho tôi: “Này, cầm lấy”
Tôi: “Cái gì vậy ạ”
Tôi ngó vào trong thấy một cái hộp hình chữ nhật, lôi nó ra ngoài, là hộp điện thoại. Mới đét, còn nguyên seal.
Tôi: “Cái này, em không nhận được đâu”
“Cầm lấy mà dùng, không phải cái hôm trước hỏng rồi à”
Tôi đang nhớ lại cảnh tượng chiếc điện thoại của mình bị vỡ vụ dưới bàn tay tên Khanh Béo: “Em dùng cái đen trắng này là được rồi, cô không phải tốn kém thế đâu”
“Đừng nói nhiều, cứ cầm lấy, truyện hôm trước coi như chưa từng xảy ra”
Tôi: “Điện thoại này giá trị lớn, bằng mấy tháng làm của em rồi, biết bao giờ em mới trả lại cô được”
“Không cần phải trả lại, coi như đền bù vậy thôi, đổi lại em phải giữ kín truyện đó”
Tôi: “Cô không cần phải làm vậy, em luôn giữ kín mà, sống để bụng chết mang theo”
“Chọn mãi mới được đấy, trả lại cửa hàng người ta tính phí”
Tôi: “Em thấy còn nguyên mà”
“Cửa hàng lớn người ta xuất hóa đơn, kể cả còn nguyên chưa bóc vẫn tính phí”
Tôi: “Thế cô cứ tính vào lương tháng này của em cũng được”
“Cứng đầu, thế trừ hẳn 3 tháng lương đi cho bõ”
Tôi tròn mắt: “Không nhiều thế chứ, em làm không công 3 tháng vì cái điện thoại em còn chưa được mở hộp”
“1 tháng phí đổi điện thoại, 2 tháng phí tổn thất tinh thần”
Tôi: “Dạ, “tổn thất tinh thần?””
“Không phải à, giấu giấu giếm giếm mua cái điện thoại, cuối cùng lại phải trả lại, không muốn quay lại đó đâu người ta lại hỏi linh tinh, mệt mỏi”
Tôi: “Tổn thất tinh thần từ từ em bù lại cho cô được không? Chứ tính vào phí cái điện thoại này đắt quá”
“Bù kiểu gì, không mặc cả, hoặc là cầm về hoặc 3 tháng lương, vậy thôi”
Tôi: “Thế em cứ cầm về, khi nào có đủ tiền em sẽ trả lại cô”
“Ừm, cứ vậy đi”
Tôi khá háo hức vì cái điện thoại mới, định cầm ra bóc trước mặt cô Ngọc Lan luôn.
“Làm gì vậy”
Tôi: “Không bóc ra sao em dùng được”
“Bóc ở đây làm gì, đem về phòng cất đi, tối xong việc rồi về bóc”
Tôi: “À, vâng ạ, em quên mất”
Tôi xoay người đi ra.
“Đứng lại”
Tôi: “Còn việc gì nữa ạ”
“Truyện này cũng không nên nói cho ai biết, nếu có ảnh chụp đêm hôm đó, thì xoá đi”
Tôi: “Vâng, em hiểu rồi”
Tôi trở về nhà cất điện thoại, rồi quay trở lại dọn dẹp, lên tầng 2 dọn dẹp thì cánh cửa phòng làm việc vẫn mở như lúc đầu, cô Ngọc Lan đang ngồi trong đó soạn bài.
“Dọn hộ cái phòng này chút đi”
Với tất cả sự chu đáo, tôi tỉ mỉ dọn dẹp căn phòng làm việc, lau từng chút một, cái laptop của cô tôi cẩn thận dùng cồn với bông lau sạch sẽ từng chi tiết, nhất là cái màn hình, nó trở nên sáng bóng luôn.