Posted in

Lén Lút

Đi đến trường, người còn hơi mệt, nên cảm giác các tiết học trôi qua rất chậm, cảm giác trong người không có mấy sức lực, thèm ngủ, đầu vẫn còn hơi nhức. Hết 5 tiết học, ngó qua điện thoại thì cũng không thấy có tin nhắn hay gì cả. Buổi chiều tôi hầu như nằm ngủ cả chiều, cũng không qua giúp việc nữa.

Sang ngày tiếp theo, tôi đã hoàn toàn bình phục, sức khỏe tốt, trở lại với việc học và sang giúp việc được luôn, tuy nhiên khi tiếp xúc với cô Ngọc Lan thì khá lạ, cô chả thèm nhìn tôi lấy 1 lần, khuôn mặt lạnh lùng đi qua tôi như tôi không tồn tại vậy đó. Tôi thì nghĩ chắc do hôm trước mình hơi quá đà, đợi mấy hôm nữa dịu lại thì sẽ xin lỗi sau vậy.

Mấy ngày sau, tình trạng vẫn như vậy, tôi như không khí trong mắt cô Ngọc Lan vậy “Người vô hình”.

Hôm nay, tôi đến nấu ăn, dọn dẹp như bình thường, đến giờ ăn cơm vẫn không thấy anh Lâm đâu, tôi hỏi: “Anh Lâm đi đâu ạ”

Cô trả lời cụt ngủ: “Có việc rồi”

“Thế mà không bảo em, nấu ít đi, hơi lãng phí”

“Ăn không hết thì để dành sang sáng mai ăn không được à”

“Vâng, thế cũng được”

“Hôm trước cô gọi em, hôm cô sang phòng em xong anh Lâm đi uống rượu ấy có việc gì”

“Không có gì”

“Hôm đó anh Lâm ai đưa về ạ”

Mặt cô Ngọc Lan bắt đầu biến sắc, tôi cố nhớ lại ngày đó, phải rồi tên Khanh Béo rủ anh Lâm đi uống bia, có khi nào say quá…

“Không có gì đâu, tự về”

“Thế mấy giờ anh ấy về”

Cô Ngọc Lan mắt ngấn nước như sắp khóc quát tôi: “Hỏi lắm thế nhỉ, đi về đi”

“Em chỉ…”

“Lúc cần chả nhờ được cái gì, đi về đi”

“Em…”

“Về đi, đừng làm tôi cáu”

“…”

Tôi lủi thủi đi về, do hơi muộn nên ghé qua hàng cơm sinh viên mua 1 suất về nhà ăn rồi tắm giặt.

Sang ngày hôm sau, trời mưa phùn nhẹ, tôi vẫn đi học như bình thường, trời đã tạnh mưa, đến trưa ngủ dậy, bật điện mãi không lên, bác chủ trọ báo là đang sửa 1 trạm biến áp gần đây, đến tối hơn 9h mới có điện.

Chiều muộn, tôi đi chợ, mua một ít đồ, rồi quay trở lại phòng tắm trước, rồi mới quay trở lại nhà cô Ngọc Lan nấu cơm, nếu không tắm trước đến tối mất điện đi tắm soi đèn rất bất tiện, tắm xong tôi mang những đồ vừa đi chợ sang nhà cô, dọn dẹp, nấu ăn đến khi trời tối vẫn chưa thấy anh Lâm về.

Tôi nấu ăn xong thì cô Ngọc Lan cũng ở dưới phòng khách từ lúc nào rồi, cùng lúc đó, nến cũng gần hết, tôi mò vào nhà kho tìm nhưng chả thấy.

“Cô Lan ơi”

“Hả”

“Sao em tìm trong kho không thấy nến”

“Chắc hết rồi”

“Vậy ạ, mà anh Lâm đâu sao giờ này chưa về ạ”

“Đi công tác rồi”

“Thế ạ, đi từ hồi nào mà em không biết”

“Chiều hôm qua”

“Ohhh, sao không bảo em, mà em chạy ra tạp hóa ngoài này mua ít nến”

“Ừm”

Tôi đi ra ngoài, bầu trời tối đen, gió thổi mạnh, hình như trời sắp mưa to. Tôi chọn mua vài loại nến, trong lúc bà chủ quán đang tính tiền cho tôi, tôi ngó qua thấy họ có bán bài tây. Tôi quyết định mua 1 bộ về, mất điện không có gì làm, có khi rủ mấy anh/chị ở xóm trọ đánh bài giết thời gian cũng khá được.

Trở về nhà, vừa khít trời bắt đầu mưa những hạt to, tí nữa thì ướt luôn rồi, thấy cô Ngọc Lan đã để thức ăn ra đĩa và đang ngồi vào bàn ăn. Vì không có điện nên tôi làm món phở xào.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *