Bỗng nhiên một màu đen hiện lên phía trước làm tôi choáng váng, giống như một người đang đi lạc giữa sa mạc thiêu đốt, đột nhiên nhìn thấy ốc đảo, nổi bật giữa sa mạc khô cằn, tôi nuốt nước bọt cái ực, cổ họng khô khốc. Nổi bật, thực sự nổi bật, cả cơ thể uốn lượn đột nhiên hiện lên 1 đám cỏ non đen nhánh, tươi mơn mởn. Chị luống cuống mở cửa phòng chui tọt vào trong đóng cửa cái rầm… tôi thì vẫn bất động tồng ngồng người cứng đờ, thằng cu em nó đội quần lên tư thế hiên ngang kiểu “cho em nhìn với”.
Lần đầu tiên trong đời thực tôi được thấy một cơ thể trần truồng gần đến vậy, những bộ phim AV làm sao so sánh được cảm xúc thực khi đứng gần một người con gái đang phơi trọn vẻ đẹp trước mắt chứ. Lúc đi tè thằng cu em vẫn cứng ngắc, lôi mãi nó mới ra, đi tiểu những tia nước nhỏ đi so với bình thường, giải quyết xong cảm thấy khoan khoán vì trút bỏ được gánh nặng, trở về phòng lại nằm bẹp trên giường tim vẫn còn hơi loạn, lòng vẫn không thôi cảm thán: “Đẹp quá”.
Nằm một lúc nghe thấy tiếng dép xoẹt xoẹt, chắc ông Nam ổng tan học về, một lúc sau ông gọi í ới:
“Nguyên ơi, đi chạy bộ e ei”
“Không, hôm nay em không đi đâu”
“Chán thế, để sang rủ mấy ông xóm bên kia vậy”
“Vâng”.
Nằm một lúc lâu, tôi mò dậy gửi một tin nhắn qua Messenger: “Em không nhìn thấy gì đâu nhé”. Đầu bên kia chị đang online, dấu “…” nháy liên tục vì chị Thùy đang soạn tin nhắn trả lời tôi, đợi mãi vẫn là dấu “…” nháy liên hồi, chị đang soạn tin trả lời nhưng chắc vẫn đang ngượng ngùng, do dự không biết trả lời tôi như nào. Mãi đến tối chả có tin nhắn phản hồi, thành ra tin nhắn của tôi ở trạng thái “Đã xem” và người xem không có ý kiến gì. Bị bơ luôn.
Sáng sớm hôm sau, dậy đã không thấy chị Thuỳ đâu cả, chắc ngại chạm mặt tôi nên chị dậy sớm rồi lên lớp luôn rồi.
Trước khi vào giờ học, lớp trưởng thông báo: Để chào mừng ngày khai giảng 5/9 sắp tới khoa ta sẽ đóng góp một số tiết mục văn nghệ chào mừng ngày khai giảng. Vì là năm thứ 3 nên ngày khai giảng sẽ cử ra một số đại diện của ban cán sự lớp và một số thành viên dự khai giảng, chứ không cần phải cả lớp đi (Chủ yếu là mấy em năm nhất dự thôi).
Mọi lần văn nghệ tôi đều tìm lý do hoặc trốn không đi tập vì tôi biết giọng ca vàng của mình sẽ làm cho các khán giả tặng vài đôi dép vào mặt, mặc dù được lớp phó động viên rằng cứ đi đi cho đẹp đội hình. Lần này tôi có dự cảm chẳng lành lần này sẽ có trong đội hình văn nghệ. Khi lớp trưởng đọc danh sách, tôi nín thở chờ đợi, nhưng kỳ tích lại xuất hiện, đến tên người cuối cùng vẫn không có tôi, tuyệt vời.
Chưa vui mừng được bao lâu thì lớp trưởng lại công bố tiếp: Cũng là để chuẩn bị cho khai giảng, tất cả các khoa sẽ cử ra một số sinh viên khác ngoài những người đã có trong tiết mục văn nghệ của các khoa, tập dượt một tiết mục khai mạc, số lượng diễn viên lớn. tiết mục này sẽ tập riêng để không bị trùng lịch tập với các khoa và để tiết kiệm thời gian vì ngày khai giảng đã cận kề rồi. Cuối tuần này, thứ 7, 8h sáng những người có tên sau tập trung tại nhà A1 để họp đội văn nghệ của trường…..Khải Nguyên….
Xong đời, tên tôi có trong danh sách văn nghệ của Trường luôn, ở khoa còn quen người nọ người kia đi còn đỡ ngại, lần này cho đi văn nghệ của Trường luôn thì hay rồi, chả quen ai với trốn thế méo nào được.
Tan trường với tâm thế oể oải, vì cái vụ văn nghệ này khá tốn thời gian và tập cuối tuần nữa nên coi như cả tuần chả có ngày nghỉ, có khi phải tập cả buổi tối để thành thục động tác, ghép nhạc các kiểu nữa. Nghĩ đến thôi đã thấy mệt hết người.
Buổi chiều chẳng có tâm trí mà học với hành, lại làm vài ván game. Tối đến trằn trọc mãi, cay cú không thể nào ngủ nổi. Bỗng có tiếng xe tay ga RBL đi vào xóm trọ, tôi thì cực kỳ dị ứng với tiếng động cơ của RBL vì nó quá ồn. phòng 01 có tiếng mở cửa chắc Thuỳ Linh với bạn nó hoặc ai đó đưa về. Một lát sau phòng Linh có tiếng động lạ, tiếng kẽo kẹt ~~~ liên hồi, rồi đến tiếng nhóp nhép… mắt tôi sáng ngời, tim tôi bắt đầu đập mạnh, tôi nhẹ nhàng rời giường, nhẹ nhàng áp má, bịt tai kia lại, nghe ngóng tiếng từ bức tường đối diện, nói thật tôi khá mê bộ môn nghe lén này, nó còn kích thích hơn cả việc xem mấy bộ phim cấp 3 trần trụi, mặc dù chỉ là âm thanh nhưng cái làm tôi kích thích là trí tưởng tượng phong phú của mình, với cách vách là âm thanh thực tế sống động, mà ở các bộ phim tôi xem không thể nào đem lại được.
Đầu óc tôi như đang nhảy múa, điên cuồng tưởng tượng ra khung cảnh phòng bên cạnh, có thể là người yêu hoặc một thằng nào đó hoặc một ông chú đã có vợ nào nó đang điên cuồng cùng Thuỳ Linh làm tình. Cuộc mây mưa kết thúc, tôi lại nhẹ nhàng mò trở lại giường, đến lúc này tôi không chịu nổi nữa chuyện của chị Thùy với hiện tại làm tôi như muốn nổ tung, đành quay tay 1 nháy giảm bớt dục vọng đang quá mạnh mẽ trong người mình. Cùng lúc đó có tiếng khởi động xe RBL rồi hắn phóng vù đi trong màn đêm.
Sáng hôm sau tôi thức dậy, việc đầu tiên là nhòm ngó vào bức tường sát phòng Thuỳ Linh, tôi đang cố tìm ra một khe hở, hoặc một điểm yếu nào đó để tôi có thể đục một lỗ nhỏ sang phòng Linh, nhìn ngang, ngó dọc, chả tìm ra một tia hi vọng nào thông sang đó cả, bởi vì bức tường tương đối dày, giả sử tôi khoan được một lỗ sang phòng Linh đi chăng nữa thì Linh sẽ phát hiện ra ngay thôi, lúc đó thì ôi thôi bẽ mặt, chắc chỉ có nước bỏ học.