Dọn dẹp giường, cất các thiết bị vào hộp, chiếc kính cận của cô vẫn còn nằm ở đây, tôi cầm lấy nó, đi ra khỏi phòng, gõ cửa phòng ngủ của cô. Cộc cộc cộc..
Cô Ngọc Lan giọng hơi tức giận: “Chưa về à”
Tôi: “Vừa nãy em ngủ quên”
Cô Ngọc Lan: “Đi về đi”
Tôi: “Quần áo em ướt chưa khô”
Cô Ngọc Lan: “Mặc tạm rồi về đi, nhà ngay gần đây”
Tôi: “Em trả cô cái kính”
Cô Ngọc Lan: “Thôi khỏi, sáng mai cô qua lấy cũng được”
Tôi: “Em sợ đêm cô thức giấc không có kính dùng”
Cô Ngọc Lan: “Đã bảo không sao mà, về đi”
Tôi: “Em xin lỗi về chuyện vừa nãy”
Cô Ngọc Lan im lặng một lúc, rồi nói: “Thôi đi, đừng có nhắc lại”
Tôi: “Em chỉ muốn giúp cô thôi, không có ý gì khác”
(Giúp mà đè con người ta ra sờ mó linh tinh)
Cô Ngọc Lan: “Đừng nói nữa”
Tôi: “Cô ra lấy kính đi rồi em về”
Tôi cứ đứng ăn vạ ở đó một lúc lâu đến mỏi nhừ cả chân, đang tính là ngồi hay nằm xuống đợi ăn vạ cho được lâu thì tiếng bước chân đến gần.
“Cạch” cánh cửa hơi hé mở, nhưng không thấy mặt cô Ngọc Lan đâu: “Đưa đây”.
Tôi đưa kính vào qua khe hở, cô giựt lấy rồi đóng cửa bằng một lực khá mạnh: “Uiiii…”
Một cái kẹp đau điếng vào tay trái tôi: “A ui, đau quá”
Vết thương không máu, kiểu bị kẹp này cực kỳ đau và lâu khỏi. các tế bào ở bên trong bị tổn thương, máu bầm tích tụ ở đó. Thà rằng bị một vết cắt rồi đợi vết thương lành còn dễ chịu hơn là bị kẹp đến thâm tím.
Cô Ngọc Lan mở tung cánh cửa nhìn tôi, tôi đau thật chứ không phải diễn, mắt tôi ngấn lệ như sắp khóc. Cô Ngọc Lan cầm lấy tay tôi xem xét: “Ui đau, cô nhẹ thôi”
Cô Ngọc Lan: “Đàn ông gì mà yếu đuối”
Tôi: “Trước giờ cô có coi em là đàn ông đâu”
Cô Ngọc Lan: “À ừ nhỉ, cô quên mất, hì hì”
Tôi: “Cô ra tay độc ác vậy, này nhìn đi thâm tím một đường luôn này”
Cô Ngọc Lan: “Dám làm dám chịu nha”
Tôi: “Tay em có tội tình gì mà cô nỡ làm gẫy nó, chắc em thành Dương Quá mất”
Cô Ngọc Lan: “Này, đừng có mà ăn vạ”
Tôi: “Bàn tay này làm cô SƯỚNG vậy mà cô nỡ lòng nào”
Cô Ngọc Lan: “Im mồm”
Tôi nín lặng uất ức, rồi bước từ từ định đi xuống tìm chai rượu bí truyền của tôi, tôi nghĩ tôi sẽ thử dùng rượu đó xoa bóp thử xem, bình thường tôi cũng hay nghe đến người ta dùng rượu ngâm để xoa bóp.
Cô Ngọc Lan: “Này, em đi đâu đấy”
Tôi: “Em đi bệnh viện”
Cô Ngọc Lan bắt đầu hốt hoảng: “Không nghiêm trọng thế chứ”
Tôi: “Cái gì mà không nghiêm trọng, em nói cô nghe, tay bị bầm, tụ máu, máu không lưu thông được, để một thời gian nó bị hoại tử phải cắt bỏ đấy”
Cô Ngọc Lan: “Hả phải làm sao”
Tôi: “Đi bệnh viện chứ còn gì nữa ạ, A ui đau quá”
Cô Ngọc Lan hốt hoảng chạy vào phòng làm việc, đang không hiểu cô chạy vào đó làm gì, một lúc sau cô đi ra với chùm chìa khóa. Đến lượt tôi hốt hoảng.
Tôi: “Cô định làm gì”
Cô Ngọc Lan: “Đưa em đi bệnh viện chứ còn gì”
Tôi vẻ mặt uất ức: “Không cần, em tự đi”
Cô Ngọc Lan: “Tay thế kia, đi bộ chắc”
Tôi kiểu sắp khóc: “Vầng…”
Cô Ngọc Lan: “Dở hơi, tôi xin lỗi, được chưa”
Tôi không nói gì quay lưng lại bước đi chầm chậm
Cô Ngọc Lan kéo tay phải tôi lại: “Giận cô thật à”
Tôi: “Em đâu có giận, em hận bàn tay mình, nó bị thế đáng lắm, em xứng đáng bị như vậy”
Cô Ngọc Lan: “Thôi đừng nói chuyện đó nữa”
Tôi: “Bàn tay vô tích sự, hay là cứ kệ nó để nó phế đi, làm không được việc, chỉ khiến người khác tức giận, phế bỏ”
Cô Ngọc Lan: “Cô xin lỗi, thật ra nó cũng không phế lắm đâu”
Tôi: “Không phế lắm tức là vẫn phế rồi, không cần cứu nữa”
Cô Ngọc Lan: “Không phế, không phế, được chưa”
Tôi: “Làm sao em biết nó không phế được, vừa nãy cô còn đồng ý là nó hơi phế mà”
Cô Ngọc Lan mặt cau có: “Tôi phải làm gì thì anh mới vừa lòng hả”
Tôi: “Thì ít nhất cô cũng phải cho em biết nó có làm cô “Sướng” không”
Cô Ngọc Lan đỏ mặt ngượng ngùng cực kỳ đáng yêu: “Chuyện này”
Nhìn thấy biểu hiện của cô như vậy tôi đoán ra được câu trả lời rồi.
Tôi: “Không nói gì tức là nó phế vật rồi, phải bỏ đi thôi”
Cô Ngọc Lan: “ừ thì…, ừ thì S… nó không phế đâu”
Cô Ngọc Lan: “Thôi nhanh, đi bệnh viện đi đừng ở đây câu giờ nữa”
Tôi: “Thật ra vẫn còn một cách nữa”
Cô Ngọc Lan ngạc nhiên: “Vẫn còn cách, mau nói đi”
Tôi: “Không cần phải đi bệnh viện”
Cô Ngọc Lan mừng rỡ: “Không cần phải đi à, nói đi, sốt ruột”
Tôi: “Không phải đưa em đi bệnh viện nên cô mừng đúng không”
Cô Ngọc Lan: “Đừng dài dòng nữa”
Tôi: “Cô còn nhớ hôm đầu tiên em nói về massage”
Cô Ngọc Lan: “Nhớ mang máng thôi”
Tôi: “Massage có công dụng là giúp tiêu viêm, đánh tan vết máu bầm”
Cô Ngọc Lan: “Ừm”
Tôi: “Đấy là trên lý thuyết”
Cô Ngọc Lan: “Rồi sao”
Tôi: “Cần có một kiểm nghiệm thực tế phù hợp, ví dụ phải có một trải nghiệm thực tế từ người khác, nếu không hiệu quả thì vẫn phải đi bệnh viện”
Cô Ngọc Lan: “Nói sao, chẳng hiểu”
Tôi: “Thì em đang giúp cô điều trị máu bầm do ngã đấy, em muốn biết xem kết quả nó thế nào”
Cô Ngọc Lan suy nghĩ một lát: “Có thấy massage gì đâu, toàn làm cái linh tinh mờ ám không à”