Lúc này bảo vệ đã đóng xong cánh cửa thứ hai, còn 2 cái nữa, bảo vệ bắt đầu di chuyển sang cánh cửa thứ ba.
“Thôi được rồi, bỏ ra đi để nói chuyện”
“Cô không được bỏ chạy đâu”
“Tôi là người đứng đắn, việc gì phải bỏ chạy”
“Em xin lỗi cô mà, làm sao để cô tha thứ cho em, việc gì em cũng làm cho dù phải nhảy vào dầu xôi, lửa bỏng, cái gì em cũng chịu (Nhưng thật ra tôi đang nhìn vào ngực cô, lâu rồi, tôi không được úp mặt vào đó)”
“Được lắm, dám nói, dám làm”
Tôi hơi hoang mang: “Vâng, nhưng cô cần em làm gì”
“Nhảy từ tầng 4 xuống”
“Dạ…. cô nói gì cơ”
“Nhảy từ đây xuống dưới đất”
“Cô có thử thách nào dễ hơn không, việc này có vẻ hơi nguy hiểm”
“Sao vừa bảo việc gì cũng dám làm”
“Em thì không sao, em chỉ lo cho cô”
“Vì sao”
“Em nhảy xuống dưới đó, máu me be bét, sợ sau này sẽ về ám cô thôi, cái đó em không làm chủ được hồn ma đâu đấy”
“hừ”
“Với cả em nhảy xuống, cô bị công an tóm là cái chắc, tội ngộ sát”
“Ai làm gì mà ngộ sát”
“Thì ở đây còn mỗi em với cô thôi”
“Nói nhiều, làm hay không”
“Cô đừng đùa dai thế mà”
“Ai đùa, nhìn mặt giống đang đùa lắm hả”
Lúc này bảo vệ đã đóng xong 4 cửa, giờ chúng tôi xuống dưới tầng 1 để đi ra là bị nhốt không ra được. Phòng bảo vệ ở dưới tầng 1, ngay dưới chân chúng tôi.
“Em làm thật nhá”
“Làm đi” mặt cô vô cùng nghiêm túc
Tôi chậm chậm đi ra, bám vào thanh sắt ở hành lang, nhìn xuống dưới, cao quá, nhìn đã chóng mặt rồi, ngã xuống thì không chết cũng tàn phế. Mấy thanh sắt chắn ngang bụng, tôi bắt đầu leo lên, nhìn về phía cô Ngọc Lan mặt vẫn lạnh tanh.
Tay tôi hơi run, giữ thăng bằng, một chân ở trong, đạp lên thanh thép, một chân vòng ra ngoài, thành ra 2 chân tôi đang kẹp lấy thanh ngang của hành lang, người từ dưới nhìn lên chắc chắn sẽ kêu lên.
Tôi dần bỏ hai tay, bắt đầu dơ lên, chân tôi run run kẹp chặt lấy thanh thép… tôi nhắm mắt lại. Không còn nhìn thấy gì, không biết phương hướng dần dần mất cân bằng, tôi bắt đầu hơi nghiêng người, đầu tôi ù ù không còn biết gì nữa.
Cô Ngọc Lan dơ tay, kéo tôi xuống.
“Đúng là nhát chết”
“Cô không thấy nguy hiểm à, xíu nữa là em ngã xuống đó rồi”
“Bé bé cái mồm thôi, bên dưới họ nghe thấy bây giờ”
“Thôi được rồi, tạm tha”
“Hehe, em biết ngay mà, cô sẽ tha thứ cho em”
“Tạm tha, không có nghĩa là tha thứ hẳn, vẫn phải thử thách”
“Không sao, cô không thử thách nhảy từ tầng 4 là được rồi”
“Tầng 3 được chứ”
“… cô đừng đùa dai như thế nữa được không”
Mặt cô hơi cười cười
“Giữ tôi ở đây, có gì ăn không”
Tôi nhớ ra còn mấy viên kẹo sữa ở trong túi, tôi 2 cái, cô 3 cái. Tôi xé 1 cái đưa vào miệng.
“Chỉ bằng này thôi hả”
“Em có chuẩn bị gì đâu”
Vì đói, cả hai người nhanh chóng mút sạch 2 viên kẹo sữa, còn thừa lại 1 viên:
“Viên này chia như thế nào đây”
“Em nhường cho cô viên đó mà”
Cô xé ra đưa vào miệng, mút mút một lúc:
“Chia nhau đi”
“Dạ…. chia như nào khi cô mút nó rồi”
“Mở miệng ra”
Cô đến gần tôi, viên kẹo sữa đang nằm trên lưỡi cô, môi tôi mút lấy lưỡi cô, đoạt lấy viên kẹo, tôi mút viên kẹo rồi để lên lưỡi, cô lấy môi ngậm lấy đoạt nó về, mút một lúc cô lại đưa lưỡi ra, tôi lấy môi, ngậm lấy nó, truyền qua truyền lại như vậy một lúc.