“Để mình em dọn sao được, để anh giúp dọn qua rồi anh về”
Tôi lại bị đẩy, lay người dậy, lần này là giọng ông Khanh Béo:
“Em ơi, dậy, dậy dọn dẹp em ơi… em ơi”
Tiếng bát đũa va vào nhau vang lên tách tách…
“Anh làm gì thế”
“Em đẹp quá, Lan ơi”
“Không, bỏ ra”
Tiếng bước chân cô Ngọc Lan đi vào nhà bếp, tên Khanh Béo đi ngay sau, hình như hắn dừng lại quan sát tôi một lúc, rồi đi theo cô Ngọc Lan vào bếp.
Bên trong đang nói gì đó, cửa phòng bếp đã đóng nên tôi không nghe rõ họ đang nói gì. Bỗng: “A…. xoảng, leng keng” tiếng cô Ngọc Lan hét to và tiếng bát sứ rơi vỡ và nồi kim loại rơi xuống đất.
Tiếng mở cửa “Cạch” và tiếng cửa va vào tường “cộc” rất to, chắc chắn cánh cửa được mở ra rất mạnh nên nó bị mở va vào tường.
Rồi tiếng bước chân chạy lên cầu thang, tiếng bước chân mạnh hơn chạy theo phía sau, tiếng cô Ngọc Lan nói lớn “BUÔNG RA…. Buôn….” Chưa dứt câu đã bị chặn lại, chỉ còn tiếng “Ư ư ư….” Qua đường mũi, rồi tắt hẳn, chỉ còn tiếng bước chân nặng nề, tiếng đá vào tường “pực pực”, tiếng hít thở không khí rất mạnh, hình như bàn tay to lớn của hắn bịt miệng, bịt mũi cô Ngọc Lan khiến cô không thể kêu thành tiếng cũng như không thể thở hoặc phát ra âm thanh từ mũi. Vừa nãy hắn thả ra để cho cô thở xong lại bịt lại.
Tiếng bước chân xa dần, rồi tiếng mở cửa, xong đóng lại.
Tôi cố gắng bật mình tỉnh dậy, với tay lấy ca nước, uống, rót vào tay đập lên mặt cho tỉnh lại, tôi đứng dậy, hơi chếnh choáng suýt ngã, tôi chạy vào nhà vệ sinh cố nôn khan, chỉ còn lại dịch tiêu hoá, trong ruột tôi chẳng còn lại gì, tôi ra khỏi nhà vệ sinh, tay vịn vào lan can cầu thang đi lên.
Vất vả mới lên đến hết cầu thang, thấy cặp kính cận của cô Ngọc Lan bị rơi ở sàn tầng 2.
Tôi áp tai vào nghe, từ phòng ngủ, phòng làm việc, không nghe thấy gì cả, đến phòng thứ 3 vẫn không thấy mở đèn, tôi lại tiến đến phòng tắm, đẩy mạnh cửa ra, nhưng cũng không có ai trong đó cả, quái lạ.
Có tiếng “ư ư…” bằng mũi phát ra ở đâu đó, lúc này người tôi hoang mang cực độ, đi qua phòng số 3, tiếng động phát ra từ đây, cô Ngọc Lan đang bị tên Khanh Béo làm gì đó, tôi giờ đang bối rối không biết làm gì. Người hắn rất cao, to béo, khỏe, một mình tôi không thể đối phó được hắn, giờ tôi xông vào có khi hắn vung tay đấm vài cái là tôi gục.
Tôi không biết có nên gọi sự trợ giúp gì không, nhưng nếu gọi trợ giúp sự việc diễn tiến sẽ vô cùng rắc rối và phức tạp, tôi cũng sẽ có không ít liên quan phiền toái, thà rằng, liều mình vào bên trong xem sao.
Aaaaa…. Bên trong lại có tiếng cô Ngọc Lan tình hình quá nguy cấp rồi, tay tôi run run đẩy tay cầm cửa xuống, hơi thở gấp gáp, “cạch” nó bị khóa bên trong.
Hai tay tôi run run sờ vào bên ngoài túi quần, hàng ngày tôi dọn dẹp phòng số 3 với phòng làm việc nên có khóa cửa, một bên sờ không thấy chìa khoá đâu, chết rồi vừa nãy nằm ngủ dưới ghế bị vướng chùm chìa khoá nó cộm lên nằm xuống bị khó chịu, nên tôi đã bỏ nó ra để ở trên bàn uống nước, một bên sờ vào điện thoại, phải rồi, tôi có điện thoại.
Tôi lảo đảo chống tay lên tường đi đến gần bậc cầu thang, cồn vẫn đang ngấm vào tôi rất mạnh, đi xuống được nửa cầu thang, tôi nhìn thấy chùm chìa khoá, nhưng lại không để ý đến đường đi xuống, bị trượt chân, may mắn tôi bám vào thành cầu thang xong trượt xuống, lưng va vào trụ cầu thang “bộp” một cái đau điếng.
Tôi phải ngồi xuống một lúc, cố nén cơn đau cho nó dịu lại, tôi đi đến bàn uống nước, cầm lấy chùm chìa khoá, lại khó khăn đi lên tầng 2, lúc này tôi khá choáng váng.
Tay tôi run run cắm chìa khóa vào ổ, mãi không đúng chỗ, tay run cầm cập cắm toàn trượt, mười mấy giây sau cuối cùng tôi cũng cho vào đúng lỗ khóa, “Tách” cánh cửa bật mở, bên trong hơi tối, chỉ có ánh sáng từ đèn pin điện thoại của gã Khanh Béo, hắn tắt bóng điện để dễ bề khống chế cô Ngọc Lan và tránh làm cho hàng xóm nghi ngờ, chú ý.
Hắn chọn căn phòng số 3, vì căn phòng này cách biệt phòng ngủ bằng phòng làm việc ở giữa, phòng này cho dù có phát ra âm thanh hơi lớn thì phòng ngủ sẽ khó mà nghe được. Chắc chắn đây không phải lần đầu hắn lên đến đây.
Một bóng lưng người to lớn ở trước tầm mắt tôi, tôi hoảng loạn, với tay mò mẫm công tắc điện, “Tạch”.