Tôi: “Có chứ, do cô không tập trung ấy, có khi em massage phần khác làm cô tập trung nhớ đến hơn là phần vết thương”
Cô Ngọc Lan: “Hừ”
Cô Ngọc Lan đi vào phòng, chuẩn bị đóng cửa lại, tôi nghi hoặc: “Cô làm gì vậy?”
Cô Ngọc Lan: “Kiểm nghiệm kết quả”
Tôi mặt đơ ra: “Là sao”
Cô Ngọc Lan: “Dùng điện thoại cô chụp cho em xem”
Tôi mặt tiếc nuối, không ngờ cô lại thông minh như vậy, định vượt qua mục đích đen tối của tôi.
Tôi: “Vết bầm rất khó nhận biết, điện thoại sao chụp rõ được, lại là ban đêm rồi”
Cô Ngọc Lan: “Đèn nhà cô sáng mà, có cả đèn flash, đèn pin, lo gì”
Tôi: “Dùng đèn chiếu vào nó lóa, phản chiếu lại chụp sao rõ được”
Cô Ngọc Lan: “Thế giờ phải làm thế nào, hay sáng mai chụp”
Tôi: “Em cần kết quả ngay bây giờ để điều trị tay của em”
Cô Ngọc Lan: “Nhưng mà ở sau lưng, xa mắt như vậy, dùng gương cũng khó nhìn”
Tôi dùng tay trái vỗ ngực mình: “Có em đây”
Cô Ngọc Lan: “Không”
Tôi: “Thế thôi vậy, em về nhà đây”
Cô Ngọc Lan: “Đứng lại, đừng có giả bộ nữa, đứng im đấy”
Tôi: “Cô không có tí trách nhiệm nào cả”
Cô Ngọc Lan: “Đứng im đấy cho tôi, anh là anh cứ luyên thuyên”
Trong lòng tôi bắt đầu mừng thầm.
Cô Ngọc Lan đóng cửa lại, một lúc sau đi ra với bộ đồ ngủ khác màu đỏ, có áo choàng bên ngoài: “Đi vào phòng này đi”
Tôi: “Đợi em chút”
Tôi đi xuống dưới bếp, lấy chai rượu bí truyền rồi hớn hở chạy lại phòng làm việc, đi gần đến gương mặt tôi lại tỏ vẻ đau khổ, khó khăn khi đẩy cửa bước vào nhưng không thấy cô đâu cả. Đành phải vào phòng ngồi trên giường đợi cô vậy, một lúc sau thấy cô hướng từ phòng tắm đi vào, một mùi sữa tắm mới lọt vào mũi tôi, thời gian ngắn như vậy cô không kịp tắm toàn thân được, có chăng chỉ tắm phần nào đó mà tôi không thể biết được.
Cô Ngọc Lan: “Bắt đầu được chưa”
Tôi: “Câu đó em phải hỏi cô mới đúng”
Cô Ngọc Lan: “Nói đi, phải làm gì”
Tôi: “Cô đứng xoay lưng lại với bóng đèn để em nhìn xem”
Cô Ngọc Lan cắn môi: “Phải nhìn trực tiếp như vậy à”
Tôi: “Vâng, cách nguyên thủy, và cũng là cách nhanh nhất, dùng đôi mắt vẫn là tốt nhất, hiện tại chưa có cái Camera thương mại nào có độ phân giải sắc nét như mắt người đâu”
Cô Ngọc Lan bắt đầu đơ đơ, suy nghĩ lung tung, gương mặt khá căng thẳng.
Tôi: “Cô có mất đi cái gì đâu mà sợ, đây cô đứng vào đây, vén áo lên”
Cô Ngọc Lan do dự khá lâu, cô đang suy nghĩ cái gì đó, hoặc suy nghĩ một cách nào đó, nhưng cuối cùng vẫn phải làm theo. Cô cởi bỏ áo choàng ngủ ra, bên trong là một bộ váy ngủ liền màu đỏ.
Chần trừ mãi cô từ từ vén váy lên cao, lộ ra cặp đùi dài miên man, trắng bóc, không một tì vết, cao hơn nữa tôi có thể nhìn ra cặp mông căng tròn, trắng ngần mà trước đó tôi chỉ được sờ, bóp giờ được tận mắt chứng kiến khiến con chim của tôi xao xuyến không thôi.
Áo được cô kéo lên cao đến hông, rồi cô quay lại nhìn tôi: “được chưa”
Tôi: “Làm gì đã nhìn thấy vết thương đó đâu, phải kéo quần nhỏ xuống mới nhìn thấy, để em kéo giúp nhé”
Cô Ngọc Lan: “Không được, để cô tự làm”
Tôi nín thở chờ đợi, một tay cô giữ váy ở cao, một tay cô bắt đầu cởi quần lót một cách rất từ từ, kéo được ngang mông thì cô dừng lại: “Nhìn thấy chưa”
Tôi: “Em cô còn ngại gì chứ, không phải đã sờ qua rồi sao”
Cô Ngọc Lan: “Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau”
Tôi: “Đi xuống chút nữa… đúng rồi… chút nữa”
Cô Ngọc Lan: “Được chưa”
Tôi: “Chút nữa đi…. Rồi cô để im đấy để em đến gần hơn “Quan sát” ”
Tôi cố gắng câu giờ hết mức có thể, cô khép chặt chân lại, trước mặt tôi là một cặp mông trắng, to tròn, tôi muốn lập tức úp mặt vào đó mà hít hà mà tận hưởng.