Posted in

Lén Lút

Mò mãi chả thấy đâu, đi ra phòng tắm tìm cũng không thấy, cái quần tôi vừa giặt cũng không có mảnh giấy bị ướt nào. Đang tìm đi tìm lại một cách vô vọng thì điện thoại tôi vang lên tin nhắn từ cô Ngọc Lan, nếu là mấy hôm trước thì tôi chắc chắn sẽ không xem đâu vì cô Ngọc Lan là thủ phạm khiến tôi thành ra như bây giờ, mỗi lần nhìn thấy cô là cảm giác thốn thốn ở phần dưới, nhưng tâm trạng tôi giờ đã tốt hơn nhiều rồi.

Cô Ngọc Lan nhắn: “Có người để rơi đồ này”

Tôi: “Em thì có gì đáng giá để quên đâu”

Cô Ngọc lan: “Đúng là không đáng giá, nhưng rất là bổ ích đó nha”

Tôi: “Em có quên gì đâu nhỉ”

Cô Ngọc Lan: “Một mảnh giấy”

Tôi chợt nhớ ra mảnh giấy mà tôi viết lúc đi khám: “Sao biết là mảnh giấy của em”

Cô Ngọc Lan: “Xin lỗiiii, vì tôi đã đọc nó rồiiiii”

Tôi: “Cô không tôn trọng riêng tư của người khác gì cả”

Cô Ngọc Lan: “Riêng tư, à để anh Lâm đọc cùng nhé”

Tôi: “Vầng, cô cứ cho cả thiên hạ biết đi, em sắp thành Thái giám, ĐƯỢC CHƯA”

Cô Ngọc Lan: “Haha, Thái giám cơ đấy, nghiêm trọng phết nhỉ”

Tôi: “Cô mãn nguyện lắm nhỉ, còn cười nhạo em, cô là thủ phạm đấy”

Cô Ngọc Lan: “Tôi tự vệ chính đáng mà”

Tôi: “Em đã làm gì cô chưa, không phải tự vệ mà là cố ý gây thương tích đấy”

Cô Ngọc Lan: “Xời, thế thì đi mà kiện”

Tôi tức ói máu, định chặn FB cô luôn, nhưng kiềm chế lại được. Càng nhắn càng cay cú nên tôi không trả lời nữa. Buổi trưa ngày hôm sau khoảng 12h30 mới ăn cơm xong đang chuẩn bị ngủ trưa thì thấy cuộc gọi từ cô Ngọc Lan, vẫn còn khá bực mình từ hôm qua nên tôi chả nghe máy. Một lúc sau có tiếng gõ vào cánh cửa phòng tôi: “Thùng thùng thùng”.

Giờ này còn có ai đến gõ cửa không biết “trời trưa tránh giấc ngủ”, mở cửa ra thì tôi tròn mắt cô Ngọc Lan đang đứng ngoài cửa: “Cô đến đây làm gì”

Cô Ngọc Lan đưa ngón trỏ lên môi: “Suỵt” rồi đi vào phòng tôi.

Chả biết cô đến đây có mục đích gì, tôi vẫn để cửa mở, tránh người ngoài hiểu lầm.

Cô Ngọc Lan nói nhỏ: “Đóng cửa vào”

Tôi thấy hơi lạ, tự nhiên cô đến phòng bắt tôi đóng cửa, không biết có âm mưu gì không nữa.

Tôi đóng cửa xong, thì cô lại lôi điện thoại lên nghịch, tôi rất khó hiểu, hay cô đến để trêu tức tôi thì phải. “ting” điện thoại tôi vang lên tin nhắn, mắt cô hơi nhướn mày lên ý là bảo tôi đọc tin nhắn đi.

Tôi miễn cưỡng mở tin nhắn ra đọc: “Sao cô nhắn tin không trả lời, nên cô mới qua đây”

Tôi nhắn: “Cô cứ trêu tức em, sao nói chuyện được”

Cô Ngọc Lan nhắn: “Xinnn lỗi, được chưaaa”

Tôi nhắn: “Xin lỗi kiểu gì không chấp nhận nổi”

Cô Ngọc Lan nhìn tôi cười cười, kiểu tinh nghịch làm tôi không thể tức nổi.

Tôi nhắn: “Mà cô qua đây làm gì vậy, còn kiểu lén lút như trộm”

Cô đưa trả tôi tờ giấy ghi chép khi tôi đi vắng rồi nhắn tiếp: “Em không nghe máy nên cô qua đây, mà sợ mọi người nhìn thấy hiểu lầm thôi”

Tôi nhắn: “Kiểu này người ta còn nghi ngờ hơn”

Chúng tôi cứ nhìn nhau rồi cười, người này xong thì đợi người kia nhắn tin, kiểu này khá mới lạ, tôi chưa từng thử qua kiểu nhắn tin khi ngồi cạnh nhau này, tưởng tượng thì nó khá là ngu ngốc, nhưng mà thực tế khá là lạ và vui.

Cô Ngọc Lan nhắn: “Cô sẽ giúp em tiền thuốc men, được không”

Tôi nhắn: “Thôi chả cần cô giúp”

Cô Ngọc Lan nhắn: “Thôi đừng giận”

Cô nhìn tôi cười cười.

Tôi nhắn: “Giờ có triệu đô cũng không giải quyết được đâu, em sắp thành Thái giám rồi”

Cô Ngọc Lan nhắn: “Đừng có sạo, thấy ghi trị liệu tâm lý là khỏi mà”

Tôi nhắn: “Chính vì điều trị tâm lý nên mới không gì mua được, thuốc thì có thể mua, chứ giờ em kiếm đâu ra người yêu chứ, chả nhẽ đi mua”

Nhắn xong tôi lại nhìn vào cô Ngọc Lan, cô đang nhắn tin trả lời tôi, ăn mặc rất kín đáo, nhưng mùi thơm của cô cứ lan tỏa khắp căn phòng.

Cô Ngọc Lan nhắn: “Thì để cô giúp”

Tôi nhắn: “Cô thì giúp được gì, có mà cười nhạo em thì có”

Cô Ngọc Lan nhắn: “Thật mà”

Tôi nhắn: “Em chả tin, cô ngồi tít xa kia, như đang sợ em í”

Cô Ngọc Lan ngồi lại ngay sát giường tôi nhắn: “Được chưa”

Tôi nhắn: “Tạm tin”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *