“Em lạnh với đói quá”
“Tối ăn gì chưa”
“Em mới ăn ít cơm nguội thôi”
“Thế sao lúc tối rủ ăn mì không ăn”
“Đi xuống bếp đi, em lạnh lắm”
Tôi cầm theo 1 cây nến, cô Ngọc Lan cầm điện thoại chiếu phía sau. Đến phòng bếp tôi nhanh chóng bật bếp Gas lên để sưởi ấm tay, đứng cạnh bếp, người tôi run lên, cô Ngọc Lan thì gắp đồ ăn ra bát rồi đưa cho tôi, tôi trực tiếp đứng vừa sưởi ấm vừa ăn luôn, cô Ngọc Lan thì ngồi ghế đợi tôi.
Ăn xong, tôi cầm nến, mò vào phòng tắm, lau tóc thật kỹ để nó khô còn đi ngủ, dùng nước xúc miệng nữa cho thơm.
Lên tầng 2 nước vẫn còn đọng, ướt, chúng tôi lau dọn qua loa trước, ngày mai tôi sẽ dọn kỹ hơn.
“Cho em ngủ nhờ nhé, giờ lạnh lắm, em không về đâu”
“Um”
Đi vào phòng làm việc, tôi kéo màn, chăn ra: “Hắt xì, hắt xì…”
“Bị cảm rồi hả”
“Không, cái chăn lâu không dùng mùi hơi khó chịu, có thể nó bám ít bụi nữa”
Tôi lại hắt xì thêm phát nữa.
“Hay là sang bên kia ngủ”
“Bên nào ạ”
Đi ra ngoài cửa, tôi định rẽ trái sang phòng để trống kia.
“Đi đâu thế”
“Em sang phòng bên này”
“Sang bên đó làm gì”
“Chứ không em ngủ ở đâu nữa”
“Dở à, đi sang đây”
Mắt tôi sáng lên, phòng ngủ của vợ chồng cô là một nơi vô cùng riêng tư và tôi thường ít có cơ hội vào đó trừ khi được nhờ quét dọn, chính vì vậy, ước mong của tôi là được một lần vào đó nhưng không phải vào dọn dẹp mà ngả lưng trên chiếc giường êm ái, mơ một giấc mộng đẹp, được ôm ấp người tình mà tôi hàng đêm khao khát.
Cô lấy trong tủ ra một cái chăn, gối: “Chăn đây, gối đây, em ngủ dưới đó nhé”
“Dạ”
“Ngủ dưới nền, chứ em nghĩ ngủ đâu”
“Em tưởng”
“Đừng có nằm mơ”
“Thế thôi, cho em mượn chăn sang kia ngủ, chứ ngủ đây mà nằm dưới nền lạnh lắm”
Tôi lủi thủi gấp chăn, gối gọn lại để dễ mang theo, lại đi ra cửa
“Này, đi thật à”
“Chả nhẽ em đùa”
“Haha, thôi, đùa đấy, cô bên này em bên kia, giường chia đôi”
Tôi nghi hoặc nhìn cô Ngọc Lan phân vân: “Thật chứ”
“Giường chia đôi, không được xâm phạm, nếu không thì nghỉ chơi”
“Thế nào cũng được, em đang buồn ngủ lắm rồi”
“Mỗi người một chăn mà ngủ, không xâm phạm chăn người khác, không được vượt qua cái gối ôm này”
“Cô lo xa quá rồi đấy, em thấy trong người lạnh quá, cho em vào chăn nằm đi”
“Uhh”
“Nến này tắt đi không ạ”
“Không cần, để nó tự hết rồi tự tắt thôi”
Tôi nhanh chóng trèo lên giường ngủ, người tôi cứ cảm giác lạnh và rất khó chịu, đầu hơi nhức, rất khó có thể chìm vào giấc ngủ, tôi nghiêng người sang trái, rồi nghiêng phải, nằm ngửa đều không cảm thấy thoải mái. Bỏ chăn ra thì quá lạnh, đắp chăn thì bí bách khó chịu. Tôi liên tục thở dài. Cô Ngọc Lan chắc cũng chưa ngủ vì thỉnh thoảng cũng nghe thấy tiếng cô sột soạt.
“Sao chưa chịu ngủ”
“Em khó chịu quá, hình như bị cảm lạnh rồi”
“Ngủ đi, sáng mai là khỏi thôi”
Tôi hắt xì 2 cái, một lúc sau lại hắt xì tiếp.
“Có cần uống thuốc không”
“…” tôi im lặng, cảm giác hơi bực mình, mệt mà còn cứ hỏi.
“Này”
“…”