Đến chiều, đang say mê nghiên cứu bộ môn Liên Minh Huyền Thoại, thì bỗng có tiếng Thuỳ Linh í ới gọi. “Nguyên ơi! Có nhà không? Tớ nhờ tí”
Tôi: “có, đang chơi LOL”, Linh đi sang phòng tôi: “Tớ mới mua cái giá sách mới, loay hoay mãi không treo lên được, cậu sang giúp tớ một chút được không?”
Hôm nay Linh búi tóc, lộ ra cái cổ trắng ngần, ở nhà sinh viên nữ chả bao giờ trang điểm, nhưng chính vì không trang điểm nên tôi có thể thấy được vẻ đẹp tự nhiên trên khuôn mặt của Thuỳ Linh. Thuỳ Linh là một người rất biết cách ăn mặc, áo thun bó sát và một chiếc quần thể thao, cả người Linh toát lên phong cách trẻ trung, tự tin và thu hút.
Chạy sang phòng Thuỳ Linh thì thấy phòng bài trí khá ngăn nắp, gọn gàng, dưới nền là khung sắt để treo giá sách, một vài cái đinh với một cây búa, chắc mượn được của bác chủ nhà. Trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý tưởng.
Tôi: “Cái giá sách này mà để nhiều sách lên thì sẽ rất nặng linh ạ, nếu dùng đinh tớ e là nó không giữ được, đến một lúc nào đó nó sẽ sập xuống thôi, với cả dùng đinh đóng khó lắm, nếu đóng vào phần gạch bên trong nữa nó còn chả vào, nứt tường ra nhìn xấu lắm”.
Linh: “Thế thì phải làm sao, hay là phải khoan vào”.
Tôi: “Bác chủ nhà kiểu gì chả có cái khoan điện, còn vít với tắc kê nhựa thì mình tự mua lấy thôi, cậu chạy vù ra quán đồ điện nước hoặc quán bán đồ sắt hỏi kiểu gì chả có. Đợi tí tớ chạy lên hỏi bác chủ nhà xem có khoan không đã nhé”.
Tôi phi như tên bắn lên nhà bác chủ nhà trọ.
Tôi: “Bác ơi, nhà mình có cái khoan cầm tay không ạ, cái Linh nó muốn lắp cái giá sách bác ạ”.
Bác chủ nhà: “Nhà bác có, nhưng tháng trước nó bị hỏng rồi”.
Mặt tôi lúc đó như một đứa trẻ đợt tết đang ăn mừng vì được vài triệu tiền lì xì, bỗng bị mẹ lấy mất với lí do: Để mẹ giữ hộ.
Tôi: “Vâng, cảm ơn bác”. Rồi lết cái xác đi về, được nửa đường thì bác í ới gọi lại.
Bác chủ nhà: “Bác quên mất hôm vừa rồi nhà bác cũng treo mấy cái móc quần áo, có mượn tạm của anh Lâm nhà gần đây thôi, nhưng trả rồi, thế có mượn nữa không?”
Tôi mặt lại dạng ngời như bóng đèn Rạng Đông 120w: “Có, có chứ ạ”.
Bác chủ nhà: “Thế mày đi theo Bác”.
Tôi: “Vâng ạ”.
Bác chủ nhà: “Lâm ơi, có nhà không”.
Nhà anh Lâm cách nhà trọ chúng tôi vài dãy nhà, ngôi nhà 2 tầng được thiết kế khá đẹp, nổi bật giữa những ngôi nhà ở đây.
Một anh tầm khoảng 30 tuổi đi ra.
Anh Lâm: “Chú Định ạ, đi vào trong nhà uống nước chú”
Tôi: “Em chào anh”.
Bác chủ nhà: “Thôi để khi khác, cháu đây là người thuê trọ nhà chú, sang nhà cháu muốn mượn cái khoan nhà mình một chút, của nhà chú hỏng vẫn chưa mua cái mới”
Anh Lâm: “vâng, thế chú đợi cháu chút nhé, hay là chú và em vào trong nhà uống nước đã”.
Bác chủ nhà: “Thôi, chú đợi ở đây cũng được”.
Anh Lâm cũng đi ra với một cái hộp chuyên dụng để đựng máy khoan, và đưa cho tôi, cảm xúc tôi lúc đó giống như ngày Vía Thần Tài được mẹ tặng cho vài chỉ vàng lấy hên vậy.
Mang được cái khoan về lòng tôi vui phơi phới. “Ta đi trong muôn ánh sao vàng, rừng cờ tung bay. Rộn ràng bao mê say những bước chân dồn về đây”
Tôi: “Linh ơi, tớ mượn được cái khoan rồi nè, kaka”
Linh: “Khiếp đi đâu lâu thế?”
Tôi: “À, cái khoan này là mượn của một anh gần đây, cái khoan của bác chủ nhà bị hỏng rồi”
Linh: “Vậy được rồi, tớ chạy đi mua…mua cái gì nhỉ”
Tôi: “Bảo chủ quán bán cho loại vít, tắc kê cho mũi khoan Phi 8 nhé, có 8 lỗ tất cả, mua dự phòng thêm vài cái nhé”
Linh lẩm bẩm: “Vít, Tắc kê phi 8, vít tắc kê phi 8…”
Tôi bắt đầu đo đạc, đánh dấu các vị trí cần khoan. Đánh dấu xong tôi bắt đầu lắp mũi khoan dài nhất và cắm điện, tiếng động cơ điện gầm rít làm tôi thích thú nhìn vào vị trí khoan, mũi khoan đầu tiên không phải ở các vị trí đã đánh dấu mà nằm hẳn về bên phải cách vị trí đánh dấu khoảng 7cm. Tiếng động cơ điện gầm rít, tôi đang rất tập trung vào vị trí khoan, trên mặt đang cười một nụ cười đen tối. Tôi không để ý ngoài cửa bác chủ nhà đã đứng đó từ bao giờ.
Bác hàng xóm: “Có cần bác giúp một tay không”
Tôi giật mình, cố trấn tĩnh nói: “Dạ không cần đâu ạ, cái này cháu làm được”.