Bác chủ nhà: “Thế cũng được, thanh niên phải thế, tao đi chạy bộ đây”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngó ngó bác chủ nhà đi xa rồi bắt tay vào khoan, sử dụng mũi khoan dài nhất có trong bộ đồ, động cơ lại gầm rít, khói bay mù mịt, tôi chỉnh góc khoan sao cho nó chếch về bên trái và hơi hơi chếch xuống dưới chứ không để thẳng tưng, vì ở vị trí này cao quá đầu tôi luôn, nếu khoan thẳng nhìn từ phòng tôi sang coi như chỉ nhìn thấy bức tường đối diện. cảm giác mũi khoan dài đã thông sang phòng tôi, tôi lại ngó ra ngoài sợ bị ai đó phát hiện, thay mũi khoan ngắn vào khoan các vị trí đã đánh dấu. xong việc tôi gom lại bụi, đá dưới nền nhét vào lỗ khoan sâu đầu tiên thông sang phòng tôi, cẩn thận nhét từng chút một đến khi hố khoan gần đầy chỉ để lại một hố khoan nông.
Nhìn lại thành quả của mình, tôi cười nụ cười đầy đen tối, tưởng tượng cái khoan mình đang cầm giống như một người lính vừa cầm khẩu AK47 bắn hàng loạt đạn: Tằng tằng, tằng tằng, tằng tằng… đầy chuẩn xác, kẻ địch chết như ngả dạ.
đúng lúc đó Linh đi mua vít với tắc kê nhựa trở về. tôi loay hoay một lúc cuối cùng cũng lắp xong, người nhễ nhại mồ hôi.
Linh hỏi: “Ủa, còn 1 cái lỗ khoan này là sao Nguyên?”
Tôi: “À, lỗ khoan đó lúc đầu chưa “đúng tư thế” nên nó hơi lệch với cả tớ căn nhầm chiều dọc sang chiều ngang ấy mà, để lấy 1 cái tắc kê nhựa đóng vô đó, khi nào cần dùng đến thì đóng vít vô.”
Linh cười cười, khuôn mặt kèm theo một nét ranh ma: “Ra vậy”
Nhân lúc Linh không để ý tôi nhanh trí cắt bỏ phần đầu Tắc kê nhựa để tạo lỗ thông có thể nhìn thông qua đó, rồi nhanh chóng đóng vô lỗ khoan. Tôi tự nhủ nhờ có “Thiên thời, địa lợi, nhân hòa” coi như đã hoàn thành giai đoạn khó nhằn nhất của kế hoạch. Nhìn ngắm chiến lợi phẩm của mình một cách hoàn mỹ.
Lỗ khoan đó nằm gần đỉnh của giá sách, độ cao khoảng 1m75, được khoan thông sang nhà tôi. Từ vị trí phòng tôi có thể nhìn xuyên tường và thấy cánh cửa phòng Linh (trong trường hợp Linh ở nhà và mở cửa) cửa sẽ che đi lỗ khoan đó, trường hợp này coi như bỏ không nhìn thấy gì. Nhưng nó lại có ích bởi vì ban ngày sáng rõ mọi người sẽ để ý đến lỗ khoan đó. Mà lúc Linh mở cửa thì làm gì có truyện gì để phải nhìn lén cơ chứ. Lúc đó thì cứ đi thẳng sang nhà nó mà nhìn.
Vị trí đó tôi cực kỳ tâm đắc và hài lòng:
Thứ nhất: ở vị trí cao Linh hoặc ai đó không thể nhìn thấy bên trong lỗ tắc kê có gì, vả lại có nhìn đi nữa thì cũng chỉ thấy một mảng đen nhánh sâu hun hút, vì tôi đã bịt từ đầu kia rồi. Với cả sẽ không có ai rảnh tay táy máy nghịch ngợm ở vị trí cao như vậy.
Thứ hai: vị trí này sẽ không ai mảy may nghi ngờ sự bất thường của lỗ khoan kỳ dị đó. Bởi vì giường của Linh nằm ở ngay bức tường sát vách phòng tôi. Mà lỗ khoan lại ở vị trí cao chót vót trong bức tường đó, thành ra nếu muốn nhìn trộm giường ngủ qua lỗ khoan đó là không thể.
Có người sẽ thắc mắc: Ủa, vậy cái lỗ đó chỉ để nghe lén cho chân thực hơn thôi à?
Tôi là một người cầu toàn và luôn khao khát sự hoàn hảo, một người tương đối tỉ mỉ và thận trọng trong mọi việc, mặc dù học hơi ngu nhưng luôn cố rèn luyện trí não để có một tư duy toán học logic. Tôi luôn nghĩ: Mọi vấn đề trên đời này đều có rất nhiều cách giải quyết, quan trọng là bạn phải biết sử dụng chất xám trong mọi việc.
Ở trường hợp này, vì để bảo vệ mình một cách an toàn nhất, không bị phát giác, phải cần có một điều kiện nữa: Góc nhìn của tôi cần có một vật hỗ trợ nữa đó là: GƯƠNG. Một phát minh vĩ đại từ thời xa xưa.
Thời phong kiến Trung Quốc họ đã biết sử dụng đồng hoặc hợp kim của đồng để chế tạo gương, nếu để ý một chút thì trong các bộ phim cổ trang của Trung Quốc sẽ thấy phụ nữ hay soi những chiếc gương màu vàng vàng, chính nó đó, hình ảnh không được “trong” cho lắm. Còn tuyệt nhiên tôi chưa bao giờ thấy phái mạnh thời đó sử dụng gương, bởi vì họ bận đi chiến tranh, chiếm lãnh thổ hoặc tu luyện một môn phái ma quái nào đó mà theo mô phỏng lại trên phim ảnh cổ trang các nhà sản xuất phim đã kĩ sảo hóa hình ảnh khiến cho những cái đầu đầy trí tưởng tượng hoang đường của các mọt phim cổ trang mê như điếu đổ. Ấy thế là tôi nói phim cổ trang hồi tôi còn là học sinh (Tây du kí, Thủy Hử, Tam Quốc, Võ Lâm, Thiên Long Bát Bộ…) đến thời điểm hiện tại phim cổ trang TQ càng ngày càng dở ẹc, diễn viên thì đẹp đấy, trang phục xịn đấy, kĩ sảo thì phát triển đấy nhưng chỉ đóng cho các thiếu nữ tuổi đôi mươi xem mấy bộ phim ngôn tình cổ trang. Tôi thấy chướng mặt vô cùng, nhạt toẹt.
Thời kỳ hiện đại kỹ thuật tráng gương đã được phát triển, và gương được ứng dụng phổ biến trong đời sống.
Trở lại với cái Gương của phòng Linh, một chiếc gương hình chữ nhật được treo cao khoảng 1m65 chiều dài đâu đó vào khoảng 25x35cm, tôi đã tính toán hướng đi của mũi khoan để tạo thành góc nhìn với chiếc gương, phản chiếu hình ảnh của chiếc giường phòng Linh. Hi vọng tính toán của tôi là ăn khớp. Tôi đã có ý tưởng về chiếc gương lớn hơn, nhưng sẽ phải chờ thời cơ thích hợp mới triển khai được.
Mọi việc đã xong, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi nhẹ, xin lỗi tổ tiên, Cháu không dùng gương vào nghiên cứu khoa học, phát triển văn minh nhân loại mà lại ứng dụng gương vào việc đen tối và đầy tội lỗi này.