Anh Lâm bật công tắc nóng lạnh rồi đi lên tầng 2, tôi thì cứng đứng ở phòng khách đang chưa biết làm sao, cô Ngọc Lan từ phòng bếp đi ra, anh Lâm cũng từ tầng 2 cầm theo một bộ quần áo đi xuống.
Cô Ngọc Lan: “Hôm nay không phải rửa bát đâu, tí cô tự rửa cũng được, em đi về đi”
Anh Lâm mặt hớn hở: “Đúng rồi, để anh chị rửa, em về nghỉ sớm đi nhé”
Tôi: “Vâng, thế em về nhé, anh vs cô dọn giúp em nhé”
Tôi lủi thủi đi về, cửa nhà để mở ra cho thoáng khí, tôi ra đóng cổng lại đi về, bên trong vọng lại tiếng anh Lâm: “Tắm chung với chồng nhé”
Cô Ngọc Lan: “Nào, bỏ ra, cửa còn mở kìa”
Anh Lâm: “Nhớ vợ quá đi”
Cô Ngọc Lan: “Nào, thôi, Aaaa…”
Tôi quay mặt đi về, không dám quay lại nhìn, sợ nhìn thấy cảnh anh chị hạnh phúc, tôi không kìm lòng được.
Giờ đi về nấu ăn thì cũng đã muộn, tôi quyết định đi ra ngoài quán cơm sinh viên làm một suất ăn cho nhanh chứ về giờ mới nấu thì đến mùa quýt chưa được ăn. Đi bộ một lúc, ghé vào một tiệm đồ ăn sinh viên khá đông người ăn. Họ lấy một khay thức ăn, chia thành nhiều ô nhỏ để đựng các loại thức ăn.
Cô chủ quán: “Em ăn gì”
Tôi: “Cho em món sườn, đậu, rau xào, một ít canh”
Cô chủ quán: “Ok, canh thì em lấy ở nồi to bên kia giúp chị nhé, có cái muôi to ở đó luôn”
Nhìn lại khay thức ăn, cũng là ăn cơm, nhưng ở một hoàn cảnh khác, không cùng cô Ngọc Lan ăn nữa, mà giờ là một mình, giữa những người xa lạ trong một tiệm ăn đông đúc, ồn ào. Cũng là món sườn, nhưng tôi không tìm thấy cảm giác thèm ăn nữa, mà cảm xúc tôi lúc này rất hỗn độn, có chút đau lòng, có chút mất mát, có chút ghen tị, có chút bất lực, có chút yếu đuối, có chút cô đơn, kèm rất nhiều sự tự ti vào bản thân.
Ăn cơm xong, tôi không trở về phòng ngay, mà tôi lượn lờ quanh khuôn viên trường, những dòng người nối đuôi nhau từng nhóm từng nhóm đi qua, cười nói rất vui vẻ, đầy sức sống, trông họ rất tự tin, hồn nhiên vui đùa cười nói. Nhìn lại mình tôi thấy sao mình cô đơn quá. Rồi lại nhìn những người bán đồ ăn tối ven đường, tôi lại thấy mình may mắn hơn họ, cuộc sống họ khổ cực bươn trải kiếm từng đồng hàng ngày để chăm lo cho các con đang ở nhà chông ngóng, có khi hôm nay họ ế khách chẳng còn lãi được bao nhiêu nữa.
Tôi thấy mình thật vô dụng, bất tài, không có ý chí vươn lên. Đã được ăn học đầy đủ lại không biết phấn đấu, cứ nhìn vào những thứ tầm thường trước mắt rồi than vãn mà không nhìn ra tương lai phía trước. Trong lòng tôi quyết tâm phải học thật tốt, tôi phải cố gắng hết mình, cho dù kết quả ra sao.
Còn tình cảm với cô Ngọc Lan có lẽ tôi nên dừng lại ở đây, nếu tiếp tục tình cảm không được đáp lại tôi sẽ tự làm tổn thương chính mình hoặc nếu có đi chăng nữa tôi lại trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, hôm nay là cuối tuần thứ 6, khởi đầu hôm nay lại là 2 tiết tôi muốn tránh: Tiếng Anh. Ngày hôm qua tôi đau khổ dằn vặt, hôm nay đã phải đối mặt với cô luôn trên lớp học, có vẻ tôi chưa kịp thích ứng. Do vậy khi đến lớp, tôi mò xuống bàn cuối cùng để ngồi, đứa ngồi trên cùng tôi là một tên béo, giống như một lá chắn che chở tôi vậy.
Trước khi vào lớp vài phút, tên Thế Anh lớp trưởng và lớp phó bắt đầu điểm danh, tiếng chuông vào lớp vang lên, cô Ngọc Lan đi vào lớp, cả lớp đứng chào, rồi ngồi xuống. Tiết học bắt đầu với từ mới, mọi người bắt đầu đọc theo cô, tôi vẫn không nhìn lên bảng, cứ nép mình sau lưng tên Béo. Tiết học trôi qua khá yên bình, tôi thấy mình được bảo vệ an toàn khá đắc ý, cảm giác mình tàng hình trong lớp luôn.
Sang tiết 2, mọi thứ vẫn khá yên bình. Tiết này chữa bài chia động từ, các mẫu câu… cô gọi vài người lên chữa bài. Tôi đang chăm chú chia động từ thì chiếc bàn động đậy và phía trước tôi ánh sáng lớn hơn bình thường. Tôi nhìn lên, cô Ngọc Lan cũng đang nhìn xuống, chúng tôi chạm mặt nhau.
Tôi nhanh chóng quay mặt xuống bàn tiếp tục làm bài. Thì ra tên béo đi lên bảng làm bài, tôi giờ cảm thấy không còn được bảo vệ, cảm giác cả người tôi trần truồng không mảnh vải che thân bị cô Ngọc Lan nhìn thấu vậy. Cảm giác khá bực mình. Được một lúc tên Béo quay trở lại tôi mới cảm thấy được che chắn an toàn.
Tiếp đến là bài nghe, bài nghe thì dùng một cái đài Castle khá to dùng đĩa, nghe đi nghe lại mấy lần bài nghe để đoán nội dung, rồi cô bắt đầu giải thích nội dung. Từng đoạn cô bắt đầu gọi người lên hỏi có nghe được gì không, tự nhiên cô gọi tên tôi: “Nguyên, đoạn tiếp theo nội dung là gì”
Tôi đang hơi bối rối, đúng đoạn hơi khó nghe thì gọi tôi: “Em không nghe được ạ”
Cô Ngọc Lan: “Ngồi xuống đi, có ai nghe được đoạn này không”
Cả lớp nín lặng, chờ đợi xem ai sẽ bị réo tên không.
Cô Ngọc Lan: “Đoạn này có 2 từ, có thể với nhiều người đó là từ mới”
Tôi nghĩ thầm: “Từ mới thì giới thiệu từ đầu đi cho rồi, mắc công nghe xong mới giải thích, hay là cô cố tình thử trình của tôi không biết”