Tôi nhắn tin cho cô Ngọc Lan từ nãy giờ, không thấy cô trả lời, giờ tôi sốt ruột quá, gọi điện cho cô, cũng không bắt máy.
Tôi đành gọi cho anh Lâm vậy:
“tút tút…”
“Anh nghe đây Nguyên ơi”
“Anh ạ, ngày mai có cần em sang nấu ăn không anh?”
“Không cần đâu em, mai vợ anh bảo sẽ nấu cho anh ăn”
“Vậy ạ, cô giáo em dạo này đảm đang thế, hehe”
“Uhh, vậy nhé”
“À, mà anh ơi, hôm nay có Gala tiếng hát SV ở trường anh với cô không đi xem ạ”
“Anh vừa mới về xong, sếp gọi bảo sửa lại cái báo cáo lúc chiều, anh vừa chạy về rồi”
“Vậy ạ”
“Uhh, vợ anh vẫn ở lại xem, một lát nữa xong việc anh mới chạy xe ra đón”
“Vâng, em chào anh”
“Ok em”
Tim tôi đập mạnh hơn, tôi lại gọi cho cô Ngọc Lan, nhưng “tút tút…tút” hơn 40s đến khi tắt vẫn không có ai nhấc máy. Tôi đã rất lo lắng có chuyện gì xảy ra với cô, buổi tối con gái đi với một người con trai lạ không biết sẽ như nào. Liệu tên đó có làm gì cô không?
Ở trong ngôi trường này, nếu xảy ra một vụ bắt cóc/hiếp dâm gì đó thì có vẻ hơi khó thực hiện, vì ở đây nhiều người chỉ cần một tiếng hét to là rất nhiều người có thể nghe thấy.
Trường hợp thứ hai, cũng có thể xảy ra nhưng xác xuất hơi thấp, đó là cô Ngọc Lan cam tâm tình nguyện đi theo hắn, trường hợp này cũng hơi khó vì cô sẽ không đi theo trai nào lạ đâu.
Trường hợp thứ ba, xác xuất xảy ra cao nhất, là cô bị hắn dụ ra ngoài, xong bị hắn đe doạ gì đó rồi bắt cô đi theo hắn. Giờ đi theo hắn có thể là về Kí túc, nhưng kí túc nhiều người, mà tách riêng Nam-Nữ nên không thể đưa cô sang kí túc nam được, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Do vậy chỉ có thể yêu cầu cầu cô đi theo vào khu vực vắng để đe doạ. Có thể là trấn lột tiền, cướp của, nhưng không, hắn ta lúc đó hình như không đeo khẩu trang thì phải ăn mặc cũng khá lịch sự, sẽ không phải là cướp.
Nguy cơ cao hắn đe doạ cô vì tình, đơn giản thôi, vì sức hấp dẫn của cô đối với sinh viên nam là rất lớn, bất cứ một sinh viên nam nào đã nhìn thấy cô đi lên lớp với trang phục công sở đều khao khát được ít nhất một lần có được cô cho dù phải trả giá đắt cũng xứng đáng.
Mà ai lại có thể đe doạ được cô, phải có bí mật gì đó giữa cô với hắn mới đủ doạ được cô. Hiện tại tôi không rõ những bí mật của cô, tôi chỉ biết có tên Thế Anh là có chút liên quan, phải rồi, Thế Anh, tên đó hình như mập mờ nhận ra mối quan hệ của tôi với cô.
Nhưng lúc đó tôi không thể xác định được người nam đó là ai, cũng chưa thể kết luận đó là tên Thế Anh được, nhưng hắn là đối tượng tình nghi số 1.
Tôi tiến gần đến khu vực nhiều cây cối nhất trường, khu vực này cũng ít sinh viên đi qua, vì đi vào kí túc có 1 đường lớn, đi đường đó gần hơn, khu cây xanh này phải đi vòng xa hơn nhiều. Khu vực này có một vài cây lớn, còn lại là cây nhỏ mới trồng được vài năm, có cả cây thân thấp tạo thành các bụi cây. Thường ngày trời nắng to thường hay có các lớp thể dục vào đây tránh nóng và luyện tập hoặc dân amater bóng chuyền cũng hay qua đây tập đỡ và truyền bóng hoặc dân đá cầu cũng khá ưa thích khu này vì bên dưới cũng ốp gạch rồi, không sợ bị bụi.
Tiến đến gần hơn, tôi thấy bóng đen, có 2 người đang ngồi dưới tán cây, đó là một cây lớn, tán rộng, nên đèn đường không chiếu xuống được, 2 người ở trong bóng tối, đang nói gì đó.
Tôi như đang nín thở, tim đập mạnh, tôi cố vòng ra sau 2 người kia để nghe ngóng tình hình, tôi nhẹ nhàng di chuyển tiến đến gần hơn, cách tầm khoảng 5m.
“Ahhh…”
“Cho em sờ một chút thôi”
Tôi cứng người, đứng tim.
“Đừngg”
“Ưhh”
Tôi hoang mang cực độ, xong rồi, xong thật rồi, cô cho 1 thằng nào đó sờ rồi, có thể là một đứa sinh viên nào đó.
“Aaaaa”
Tay tôi run run, đưa điện thoại lên, bấm vào số điện thoại của cô, xung quanh vẫn lặng im, tôi nhìn về phía cặp đôi kia, hình như có ánh sáng phát ra, đúng rồi có ánh sáng từ màn hình điện thoại, điện thoại đang được để dưới ghế đá, bên cạnh người nữ kia. Hai người đó đang môi chạm môi, hôn lấy nhau rất mãnh liệt. Không còn bất kỳ kháng cự nào từ người nữ nữa.
Nếu như tên đó chỉ sàm sỡ, rồi cô Ngọc Lan ngăn cản, tôi sẽ lập tức xông vào cho tên đó một bài học, đằng này hắn sờ cô không kêu mạnh lên, còn hôn hắn nữa, tại sao cô lại hôn đáp trả hắn. Đối với tôi, hôn môi là minh chứng cho tình yêu, do vậy khi 2 người đang hôn nhau một cách cam tâm tình nguyện, tức là trái tim họ đã hoà chung nhịp đập.
Tôi tôi run run, nắm chặt vào điện thoại, đau đớn, thất vọng, chán nản tôi đứng dậy, quay lưng về phía 2 người và bước đi.
Sau lưng tôi vẫn vang vọng lên một tiếng “Ahh” vì có lẽ tay hắn đã len lỏi tay vào váy cô, miết vào hạ thể đang ướt đẫm nước.
Mắt tôi nhoè đi. Tôi chẳng còn quan tâm ai đang làm cô Ngọc Lan rên lên nữa, người đó không phải tôi. Mắt không thấy thì tim không đau. Nhưng tại sao tôi vẫn đau.
“Bước thật chậm, đễ quên một người,
đằng sau dĩ vãng chưa phai màu.”