Posted in

Tàn Bạo Trong Im Lặng

Chương 9: Bắt nhầm người.

Thế là đám Thu Hà cuối cùng cũng đã hạ cánh xuống Polynesia, nhưng đám con gái đấy thì vẫn chưa thể tóm được Đoàn Minh.

Địa điểm hai bên “hạ cánh” đều khá giống nhau, đều ở trên một vùng đất hoang vu rộng mênh mông.

Vùng đất Đoàn Minh “hạ cánh” xuống vùng đất hoang vu, quả “hạ cánh” hoành tráng quá khiến hắn mất luôn con tàu vũ trụ mới cáu cướp được của công ty Đầm Lầy Ma cách đây không lâu.

Thế đấy, giờ đây hắn chỉ còn lại đạn dược súng ống là nhiều, vô cùng nhiều. Chỉ riêng hai cái hòm vũ khí của hắn thôi thì nếu dùng một cách hợp lý thì cả năm trời cũng không thể hết, trừ phi hắn cố tình phung phí đạn và phá đống súng.

Giờ này ngồi không, hắn mới có dịp được ngẫm lại những chuyện đã trải qua khi ở trong vũ trụ, hắn trôi dạt như vậy, cũng đã phải nhiều tháng trời nếu tính theo giờ Trái Đất, và đám con gái truy đuổi hắn cũng vậy.

Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là hắn đã nhận được cái gì ở hố đen?

Sức mạnh đó là sức mạnh gì? Tốc độ dung hợp hơn nữa lại rất nhanh và độ hòa hợp cũng đến mức cho một người quá quen với sức mạnh của hắn một cảm giác kỳ dị. Hắn lúc này, cảm giác được bản thân mình còn mạnh hơn gấp bản thân hắn trên Trái Đất cả ngàn lần cũng không kể hết.

Hố đen, các vật chất và nguồn năng lượng bí ẩn, các dị thường,… Vũ trụ này vừa rộng lớn vô tận nhưng cũng thừa ra những thứ mà một kẻ ham tìm hiểu như hắn có dành cả đời đi tìm hiểu cũng không thể nào hiểu nổi.

“Rộng lớn vô tận như vậy, kể cả mình có mạnh gấp ngàn lần, nhanh hơn gấp vạn lần, độ bền gấp chục vạn lần, chỉ số thông minh có là 4 chữ số cũng không bao giờ làm chủ được cái gọi là vũ trụ.”

Hắn tự nhủ như vậy.

Và sẽ cố gắng tự rèn luyện bản thân nhiều hơn nữa, giết người là nghề của hắn, nhưng nghề đôi lúc hắn còn ngừng, chứ rèn luyện bản thân thì chưa thấy hắn ngừng bao giờ.

Đã hai ngày trôi đi kể từ ngày hắn đặt chân xuống bề mặt của Polynesia. Lúc này hắn thậm chí còn chưa rời khỏi đây dù chỉ một li, nhưng hắn không muốn thì hắn vẫn phải nhấc đít lên đi tìm thông tin. Hơn nữa, việc có một con tàu vũ trụ khổng lồ lao xuống tạo nên một chấn động phải ngang một trận động đất quy mô lớn, chưa kể đến lớp khói bụi khổng lồ bốc lên làm đen kịt cả một góc bầu trời chắc chắn sẽ gây chú ý cho giống loài sống ở đây, hắn cần làm gì đó với con tàu vũ trụ to tổ bố này nếu không muốn gây ra sự chú ý không cần thiết.

Quả đúng như hắn dự tính, hai ngày trời yên biển chưa lặng vì có hai con hổ không biết chui từ đâu ra phá đám, là quá dài khi tuyệt nhiên không có ai chú ý đến cái đống đổ nát khổng lồ này.

Từ phía xa, có khoảng mười người đang bay đến vị trí của Đoàn Minh, hắn ta không lo lắm về chuyện thấy người có thể bay được, nhưng con mắt sắc như dao cạo của hắn cũng có thể thấy đám người này dắt theo không ít vũ khí và những vật phẩm kỳ lạ đi theo. Hắn ta đoán được rằng đám người này đang được vũ trang tận răng, và đống vật phẩm kia cũng là vừa để thoát thân, vừa để mang lại cho hắn những rắc rối mà hắn không thích một chút nào.

Tính sao đây, khẩu súng Glock được lên đạn sẵn nhưng mỗi hộp tiếp đạn lại chỉ có 17 viên, và hắn có 3 hộp tiếp đạn dự trữ. Tuy hắn có tự tin nhưng lúc này rút AK-47 ra là đám người kia sẽ lập tức tấn công trước, như thế sẽ lâm vào tình trạng vô cùng bất lợi.

Nếu dùng nắm đấm thì có lẽ hắn sẽ thắng, vì đó là căn cốt sức mạnh của hắn, nhưng mới đến đây mà đã giết người, chắc chắn là sẽ chuốc phải tiếng xấu, chúng sẽ lại cử thêm ai đó đến để giết mình, mà nếu giết chóc như vậy thì đương nhiên là phải thổi bay cả hành tinh này, mà trên hành tinh này biết đâu lại có kẻ trị được hắn?!

Càng nghĩ càng thấy chỉ có những điểm bất lợi nếu hắn ta dùng vũ lực, thôi thì, đợi đám người kia đến gần rồi thương lượng sau.

Nhóm người kia bắt đầu gần với vị trí của Đoàn Minh hơn, bọn họ gồm một nhóm mười người, đương nhiên tất cả đều là đàn bà con gái, dung nhan lại quyến rũ xinh đẹp. Thằng Minh thấy vậy thì có chút phấn khích, đàn bà con gái cơ thể tuyệt sắc thế kia, bị bắt thì cũng là kèo thơm.

Và hắn cứ đứng ngây ra đó cho đến khi đám con gái tiếp cận…

Mỗi người trong số họ đều sẵn một thanh trường kiếm, có người thì lại thủ dao nhỏ, gậy gỗ,… phen này rắc rối lớn cho thằng Minh rồi.

“Xinh đẹp mà dữ dội thật, mà nói thật ra, mình gặp vài đứa giống loại này rồi thì phải” – dòng suy tưởng của thằng Minh bị cắt ngang cho đến khi cô gái thủ lĩnh lên tiếng:

“Xin hỏi công tử là người phương nào? Hãy cho tôi biết quý danh vì sao công tử lại tự tiện xâm nhập vào khu vực cấm của Hồng Thạch Bảo chúng ta? Hãy trung thực đi rồi trong quá trình áp giải chúng ta sẽ cho công tử một biện pháp tra khảo nhẹ nhàng.”

Thằng Minh trợn mắt, lúc này lại một dòng suy nghĩ khác cắt ngang qua khối óc của hắn, hắn lại tự hỏi bản thân rằng:

“Cái đéo gì thế, tao có nghe nhầm không, một lũ con gái ăn mặc như cosplay phụ nữ Trung Quốc thời cổ trang, rồi lại lối xưng hô cũng giống hệt như thời cổ lỗ sĩ đó vậy. Đã thế lại còn lưu loát tiếng Việt Nam và đòi tra khảo mình nữa chứ? Thật là, thế giới này còn lắm người điên hơn cả ở Trái Đất.”

Hắn ta thực sự cảm thấy nhớ Trái Đất vào lúc này.

Cô gái nọ hơi mất kiên nhẫn khi tên nam nhân ăn mặc quái dị kia không trả lời. Một nữ chiến binh cầm gậy gỗ nhỏ nhắn tiến lên, tốc độ vô cùng nhanh dùng đầu gậy gỗ nhắm ngay bụng thằng Minh thụi một cái.

“Quá chậm và quá yếu nữa” Thằng Minh lập tức nhìn ra đòn đánh tưởng như là hoàn hảo cả về tốc độ lẫn lực ra đòn, hắn cứ thế đứng im cho đầu gậy chọc vào bụng của mình.

“Bụp” một tiếng rất nhẹ nhàng. Nhưng quả đúng như thằng Minh nhìn ra trước đó, đòn đánh này không khác gì muỗi đốt inox cả. Nhưng cái đầu của thằng Minh lập tức dở trò khó lường ra để che giấu thức mạnh thực sự, hắn cần phải diễn thật sâu để moi được thông tin cần có ở thế giới này.

May mà hắn đã kịp giấu hai hòm vũ khí vào trong lỗ tai. Công nghệ thu nhỏ vật thể của Đầm Lầy Ma quả thực rất hữu dụng, không biết từ ai mà chúng có công nghệ hữu dụng thế này, nhờ thế mà hắn ta giữ lại được bộ sưu tập súng này. Hắn thực sự không muốn mất đống vũ khí này chút nào cả, cho dù nếu so với sức mạnh căn cốt của hắn, thì đống súng này cũng chỉ giống như đồ chơi trẻ con.

Khi chắc chắn rằng mình không bỏ lại cái gì quan trọng sau lưng, hắn ta bắt đầu màn diễn kịch của mình:

“Hự”

Chỉ như vậy, rồi ngay khi đầu gậy thụi hắn thành công, hắn liền bay ra đất nằm co người ôm bụng, vẻ mặt giả vờ đau đớn, hệt như một thằng yếu ớt bị Chuck Norris đấm vào bụng.

Thằng Minh thì nằm yên ôm bụng, hắn cố tình để đám đàn bà con gái này chiếm thế thượng phong, giờ đó là cách duy nhất để hắn xâm nhập vào nơi có người sống.

Ba cô gái tiến đến xốc nách hắn lên, cô gái thủ lĩnh trao cho hắn một cái nhìn đầy khinh thường. Chỉ như vậy, Đoàn Minh bị giải đi…

——–

Thằng Minh được đưa đến một nhà tù nhỏ, khi bị giải đến phòng thẩm vấn, hắn ta bị lột sạch sẽ quần áo, và thay vào là một bộ quần áo tù đơn sơ mà hắn vẫn thấy trên những bộ phim cổ trang được phát sóng hàng ngày. Mất mấy ngày ngồi ở phòng giam, hắn thực sự cảm thấy vô cùng ghét cái cảm giác này, đôi lúc hắn chỉ muốn tông đổ mấy cái thanh gỗ này lao ra ngoài vặn cổ lũ đàn bà kiêu ngạo không coi ai ra gì kia, nhưng bản thân hắn thì còn tồi hơn bọn họ, và trên hết, hắn cần thông tin.

Nhưng có một điểm Đoàn Minh cảm thấy rất lạ.

Sao ở vùng đất mới này lại nhiều phụ nữ như vậy? Đi qua cổng trại, đi đến khu nhà giam,vv… Hắn đảo mắt quan sát mọi khu vực có người mà hắn có thể quan sát, chỗ nào cũng giống nhau, đều toàn là phụ nữ có mặt.

Rồi đến tận cái ngày mà hắn bị hai nữ quản giáo áp giải ra công đường, dân chúng hiếu kỳ ra nhìn hắn như thể nhìn sinh vật lạ vậy, hắn cũng đảo mắt nhìn xuống, quả đúng như hắn dự đoán… Nơi khỉ ho cò gáy này toàn là phụ nữ, căng mắt ra tìm cũng không thấy bóng dáng của một người đàn ông nào, ngoài hắn.

———–

Đoàn Minh còn đang nghĩ linh tinh, thì ở cách đó không xa, nơi một cỗ kiệu rồng vàng đang tiến về phía công đường nơi hắn sắp sửa bị xét xử.

Người ngồi trong kiệu mặc hoàng bào, mái tóc dài óng ả giờ được buộc gọn cho thấy khuôn mặt có nước da trắng hiếm có, đôi mắt to đen láy quyến rũ, đôi má và môi có sắc đỏ hồng tự nhiên mà chẳng cần bôi phấn đánh son. Tuy thân thể khoác hoàng bào rắc rối, che đi thân hình mảnh mai nõn nà câu hồn người kia, nhưng chỉ cần nhìn vào nhan sắc khuấy thiên đảo địa kia trên khuôn mặt là quá đủ để biết rằng thân hình nàng cũng có sức hút câu hồn bất cứ một ai chiêm ngưỡng.

Nàng ta bước xuống xe, hộ tống nàng là những cung nữ và ba người nữ cận vệ xinh đẹp mà lạnh lùng như nước đá. Nữ nhân mặc áo hoàng bào liền quay qua hỏi người nữ cận vệ đang hộ tống nàng:

“Người đó là nam nhân?”

“Đúng vậy thưa nữ vương, kẻ đó là nam nhân, nhưng hắn là nam nhân rất quái dị, đầu tóc của hắn cắt ngắn, rồi áo của hắn thì ngắn tũn, thêm cái quần ngắn mà hở gần hết cả cẳng chân, chân của hắn còn đi một loại dép khá kì lạ, trên mặt dép còn có mấy vết tròn tròn nhìn trông như tổ ong vậy. Thần cả đời tuy ít tiếp xúc và gặp gỡ nam nhân nhưng đây là lần đầu tiên thần trông thấy một dị thường như hắn.”

Vị nữ vương đó đáp lại:

“Dị hợm như vậy sao? Nghe ngươi mô tả qua ta lại càng thêm chút tò mò đó trưởng cận vệ… Phải rồi, phía sau vẫn là kiệu của Đào quân sư, phiền ngươi thông báo cho nàng đi theo ta. Cắt cử thêm cả cận vệ từ xa nữa, ta muốn đây là một cuộc trò chuyện riêng tư.”

Nữ trưởng cận vệ đó phi đi như gió đến cỗ kiệu phía sau đi thông báo lại những gì nữ vương đã dặn dò, xong xuôi, lập tức một người nữ nhân khác, dung mạo chẳng kém gì nữ vương của cô bước xuống kiệu. Trang phục của vị nữ quân sư này gọn nhẹ hơn của vị nữ vương kia rất nhiều, nên đi lại cũng nhanh hơn.

Vị nữ vương và nữ quân sư này khi ở cùng một chỗ chỉ có hai người họ, xong xuôi cả rồi thì nữ vương mới lên tiếng:

“Ta muốn đến tận nơi xem mặt nam nhân này.”

Vị quân sư đó lập tức phản đối:

“Thưa nữ vương, thứ lỗi cho thần bất kính được phép nói thẳng, nam nhân này thái độ khó lường, dung mạo tuy không tồi nhưng ăn mặc rất dị hợm phản cảm đã gây ra ấn tượng xấu với nữ tử chúng ta. Hơn nữa, thưa nữ vương, hắn ta khi nhìn thấy người sẽ sinh ra tâm tình độc địa, gây phương hại đến cho nữ vương, cho nên thứ lỗi cho quân sư bất kính, thần phản đối việc nữ vương đến công đường xem xử án.”

Nữ vương vẫn trầm ngâm một lát, rồi sau đó từ tốn đáp lại:

“Đào quân sư, trẫm biết khanh luôn cố gắng tìm đủ cách để bảo vệ cho nữ vương bất tài hèn mọn này. Nhưng bấy lâu này thì tình hình trong triều rối ren như thế nào rồi… Tử Thạch Bảo quấy rối ở vùng khu vực cấm, quấy nhiễu nơi đó làm cho bách tính gần biên giới cuộc sống bấp bênh, khiến ai trông vào cũng vô cùng bất bình. Tiếp đó, nữ tử chúng ta có mạnh mẽ đến mấy thì mạnh mẽ, nhưng khi đối đầu với nam nhân từ ngoại tộc, mới biết sức của đám người đó vẫn đứng trên chúng ta một bậc. Khanh nghĩ thế nào đây, chúng ta bị chèn ép như vậy, cũng chỉ vì đám nam nhân ngoại tộc đó mạnh mẽ hơn chúng ta, chúng lại còn giở đủ các loại yêu sách ra, khi không phản kháng thì đương nhiên sẽ gây bất bình cho những người dân ở bên dưới đang oằn mình vì giang sơn. Làm bậc quân vương khi để xảy ra thảm cảnh này là có lỗi không chỉ với tổ tiên, mà cả với những bách tính đang tin tưởng chúng ta hết lòng nữa!”

Vị nữ vương dừng lại đôi chút, rồi nói tiếp:

“Chúng ta cũng có những nhà pháp sư tài ba có thể dự đoán được vận mệnh, họ nói rằng nếu có ngôi sao xẹt qua vùng đất cấm gây nên một chấn động khủng khiếp. Nếu gặp được nam nhân ở nơi đổ nát đó thì đương nhiên người đó sẽ là người đủ khả năng để cứu được Hồng Thạch Bảo, chấn hưng nguyên khí quốc gia. Sau nhiều ngày chờ đợi thì ngôi sao cũng đã tới, nam nhân cũng có mặt, mọi thứ đều ăn khớp với lời tiên tri như vậy, ngươi bảo ta không tin sao được? Cho dù là còn một tia hy vọng, ta cũng sẽ vươn hết chiều dài cánh tay nhỏ bé này, để nắm bắt nó.”

Nữ quân sư nhăn nhó khuôn mặt xinh đẹp rồi cúi thấp đầu quỳ xuống, giọng nói có chút đau khổ:

“Nữ vương, tuyệt đối không thể tin vào những lời dự đoán mơ hồ như vậy được. Có thể đây là trò bịa đặt của một số phản thần trong triều nhằm đầu độc tâm trí người đó. Thêm nữa, kể cả khi hắn có đủ sức mạnh đáp ứng được mong mỏi của nữ vương và nhân dân chúng ta, ngộ nhỡ hắn trở mình chống lại chúng ta thì sao? Chẳng phải là việc đó còn nguy hiểm hơn bội phần sao? Hắn ta làm được điều đó thì hắn cũng sẽ khiến chúng ta rơi vào thảm cảnh. Quá nhiều sức mạnh đôi khi cũng có thể là thảm kịch. Mong nữ vương suy xét tình hình thật ổn định lại…”

“Ý ta đã quyết, đương nhiên là ta sẽ là người trả cái giá này để báo đáp hắn. Ta thực sự muốn xem xem, mình có đủ mị lực hấp dẫn hắn ta không nếu hắn ta đạt được điều đó. Nếu hắn làm được như vậy, nếu hắn thực sự thành công thì khi đó nguyên khí được chấn hưng, thì dù ta phải thất thân, trở thành thê thiếp của hắn thì ta cũng sẽ cam lòng.”

Quân sư giật thót người, đang định phản đối thì nữ vương lại nói tiếp:

“Vì giang sơn, vì bách tính, ta buộc phải dùng dung nhan lẫn thân thể ta để báo đáp hắn. Hắn ta cho chúng ta cuộc sống an lành là tặng thưởng quý giá nhất rồi. Quân sư, ta sẽ mang điều này trình bày trước các đại thần vào ngày mai. Điều này thật sự là hệ trọng, chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa, ta và ngươi cần gấp rút tiến hành.”

Quân sư không thể thay đổi ý của nữ vương được nữa, nhưng vẫn thêm vào đó một ý kiến:

“Nữ vương, thần chỉ muốn thêm một điều kiện, nếu đó là một nam nhân mạnh mẽ như thế, thần cũng muốn… cùng với nữ vương thờ chung một đấng lang quân… Nhan sắc của thần chỉ thua nữ vương thôi… mà hắn lại là nam nhân, nên cũng sẽ siêu lòng trước chúng ta thôi.”

Nữ vương hơn nhướn mi một chút, rồi gật đầu với vị quân sư của mình, nàng chỉ đáp lại:

“Điều đó từ từ ta sẽ suy xét kỹ lưỡng, còn giờ thì mau đứng lên.”

Quân sư đứng lên rồi thì nữ vương đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt nàng, vừa vuốt nàng vừa mỉm cười rạng rỡ như nàng tiên, nàng cất giọng như chim hót:

“Ngô Yến Dương, ta tin nàng…”

Rồi… cảnh tượng khá ngọt ngào diễn ra, nữ vương ôm lấy quân sư, giờ là Yến Dương, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên cánh môi sắc hồng có độ mềm mại không kém gì môi nàng…

Nụ hôn tuy ngọt ngào mà nhanh chóng, Yến Dương chưa kịp phản ứng thì nữ vương rời ra rồi lấy lại phong thái vốn có trở về cỗ kiệu của mình.

Về phần nữ vương, nàng cũng có đôi chút khó hiểu là không rõ tại sao nàng lại hứng thú với nam nhân như vậy, cho dù đó là nam nhân nàng chưa một lần thấy mặt. Nhưng đâm lao rồi thì đành phải theo lao, không còn đường lui nữa, nàng cũng chỉ hy vọng là linh cảm của mình sẽ đúng.

Hai người lại tất tả lên kiệu, thẳng tiến tới công đường.

——————-

Thằng Minh đứng giữa công đường, trả lời từng câu hỏi nữ quan ngồi ở giữa cái bàn to đùng kia. Đây không phải là một phiên tòa, mà nó là một kiểu ăn nói không ra gì của thằng Minh thì hơn:

“Tên kia, ngươi biết tội chưa?” – Vị nữ quan ngồi ở giữa đỏ mặt tía tai.

“Biết cái tội gì nhỉ? Vì đâm đầu xuống đất làm hỏng vùng đất xinh đẹp của các ngươi sao? À mà cũng phải, hình như ta phạm tội xâm nhập trái phép vùng đất thuộc quyền sở hữu gì gì đó mà các ngươi vẫn lắm mồm kêu gào… Ngươi nói xem, tội đó nặng đến mức bắt ta đứng cả một buổi sáng sao? Thật đúng là không công bằng mà.”

Người xem lẫn quan tòa đều tức muốn xịt khói lỗ tai, ăn nói xấc xược láo toét không coi ai ra gì kiểu này mà cái đầu của hắn vẫn chưa rơi xuống đất, quả đúng là chuyện lạ có một.

“Ngươi… Bay đâu, lôi tên này ra đánh một trăm hèo cho ta!”

“Ơ hay, cãi không lại đi giở trò đánh người. Các ngươi có vấn đề về thần kinh hở? Giải quyết bằng vũ lực khi không tìm ra giải pháp hay hơn thì các ngươi cũng chỉ ngang thú vật là cùng. Ăn nói cục súc thô thiển xúc phạm ta nhưng lại đòi ta phải tôn trọng, rõ là một lũ vừa ngủ vừa xử án, cái này để thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch nó làm còn hay hơn các ngươi làm. Cáo quan cả lũ về ở ẩn đi là vừa.”

Thế đấy, chịu hết nổi rồi, nữ quan kia phồng mang trợn mắt định nói gì đó thì nàng ta nhận được một tấm thư, có in dấu rồng vàng, là lệnh trực tiếp từ nữ vương!

Lập tức mở thư ra xem, yêu cầu xử nhẹ tay, cho hắn ta làm thần dân dưới quyền quản lý của Hồng Thạch Bảo.

Nữ quan nóng tính nhưng đây là lệnh của nữ vương, người được cả dân chúng toàn Hồng Thạch Bảo tôn sung như nữ thần, trái ý nữ vương đồng nghĩa với việc là làm hành khất cả đời!

Không dám chậm trễ, nữ quan này hít một hơi thật sâu, rồi tuyên bố:

“Xét về tội trạng, hành vi xâm nhập vào khu vực cấm là vi phạm quân pháp, cần phải xử lý nghiêm minh bằng cách nhục hình. Nhưng nhận thấy hậu quả không hề quá nghiêm trọng, phạm nhân cũng có một số thông tin tốt giúp việc điều tra được hoàn thành sớm hơn dự kiến. Nhưng vì nhân thân không rõ, quý danh mập mờ, không thể lơi là quản lý. Hình phạt là phải làm thần dân của Hồng Thạch Bảo cho đến lúc chết.”

Dân chúng được ồn ào một phen, tiếng la ó chửi bới vang lên náo loạn cả một vùng. Họ khá bất bình và khó hiểu với quyết định này. Ngay cả gã phạm nhân là thằng Minh còn khó hiểu.

Thằng Minh thì cảm thấy hơi bất ngờ, hắn biết nhất định có người quyền lực lớn ở đằng sau bày trò, nhưng thông tin thì vẫn chưa có, hắn đành chơi theo vở kịch này. Cùng lúc đó, hắn ta nhận thấy được phía rất xa ở trên núi, có một người phụ nữ đang ngắm nhìn hắn.

Thị giác nhạy bén là thế, hắn đưa mắt nhìn lại người phụ nữ đó.

Nữ vương khi biết tên phạm nhân kia nhìn lại, khuôn mặt đỏ hồng của nàng nay lại đỏ hồng thêm chút nữa, nhưng cơ thể nàng cũng hưởng ứng theo, đầu vú của nàng trong lớp áo dầy cộp cũng cứng lên làm ngực nàng ngứa ngáy rất khó chịu, ở dưới hạ thân thì mép lồn nàng tự nhiên giật giật, nước dâm chảy ra ướt luôn cả khăn đang che kín mép lồn lại. Nàng ta đang ngứa ngáy, và hứng tình khi quan sát thằng Minh.

Điều tương tự cũng xảy ra với quân sư Ngô Yến Dương, đứng bên cạnh nữ vương mà chân cẳng cứ ngọ nguậy không yên khi nhìn thằng Minh, mà càng nhìn lại càng bị thu hút, như một thỏi kim loại gặp phải nam châm cỡ lớn vậy. Quân sư Yến Dương biến thái hơn nữ vương ở chỗ, háng của nàng không có bất cứ một mảnh vải nào che đậy cả, lỗ lồn giật giật nãy giờ làm nước dâm nóng hổi cứ thể chảy ra ướt cả bẹn và một chỗ nhỏ trên hai đùi, một hai giọt còn rơi xuống đất…

Đây đúng là người nam nhân bọn họ cần. Phong thái đó khiến họ không thể rời mắt, cả hai nữ nhân đó đều biết rằng mình bước đầu đã nhìn đúng người… Khi tâm trí ngừng bay bổng, họ quay trở lại mặt đất, và nữ vương lẫn quân sư đều biết trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi mình đã dâm đãng như thế nào. Những nữ hầu xung quanh chắc chắn là biết chuyện gì đang xảy ra nhưng không một ai dám lên tiếng, nhưng cũng là quá đủ để quân sư lẫn nữ vương ngượng chín cả mặt.

Bước đầu là đúng, nhưng bước sau thì… phải trông chờ vào hắn thôi…

Nữ vương và quân sư cùng chung một suy nghĩ khi cỗ kiệu cứ thế tiến về phía Kinh thành.

Còn về phần thằng Minh, nó cười một cách nham hiểm khi biết được hai người phụ nữ kia đắm đuối nhìn hắn như thế nào. Chắc chắn là mình sẽ phải làm được gì đó để sở hữu hai người phụ nữ đó. Nhưng thằng Minh thì với sức mạnh đầy mình lại muốn dùng trí thông minh, hắn đang tính xem nên dùng đường nào để thu thập hai người đó.

Chức sắc của hai người đó không phải là nhỏ, nếu tóm gáy được chúng thì lợi lộc to không kể hết. Nhưng giờ thì cái hắn cần là một chỗ để ngủ, bực mình ở chỗ là nơi này toàn là phụ nữ, không có cái chỗ khỉ gió nào để mình tá túc khi đến đêm cả.

Tiền thì không có, nhà thì không có nốt, đời hắn trôi dạt về đâu.

Vừa lúc đang điên thì thằng Minh lại nhìn thấy một con chó đang chạy rông ngoài đường, nhân lúc không có ai, hắn ra tay đoạt mạng con chó đấy.

Rồi, cơn giận cũng bớt đi đôi phần khi dạ dày hắn được bổ sung bởi món thịt chó giàu chất đạm.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *