Posted in

Tàn Bạo Trong Im Lặng

Chương 7: Cô giáo Minh Nguyệt và nhiệm vụ thật sự

Đoàn Minh hạ cánh thất bại ở hành tinh Polynesia, sống chết đã rõ ràng, trong khi hắn đang mò mẫm ở một nơi đồng không mông quạnh chưa rõ vị trí trên bản đồ toàn hành tinh, thì ở quán rượu Trà Hoa nằm ở ngoại ô thủ đô Đồng Hoa thuộc đất nước Ngọc Lục Bảo, một thanh niên tên Hào Nam vẫn đang có một cuộc trò chuyện bổ sung kiến thức với Minh Nguyệt, vợ hờ của hắn.

Lại nói đến Ngọc Lục Bảo, tại sao một đất nước lại có tên gọi như vậy?

Điều này Hào Nam mới cập nhật được cách đây vài giờ đồng hồ.

Một tuần trôi đi trong bình lặng, tình hình chính trị hoàn toàn ổn định, Đào gia cũng chưa phát sinh sự việc gì đáng kể, Minh Nguyệt vẫn tạm thời ở lại Trà Hoa quán dưới sự bảo trợ của Hào Nam.

Những ngày Minh Nguyệt ở lại đây, cũng là lâu lắm rồi nàng mới sống cùng người đàn ông. Khi nàng hỏi Hào Nam đến tình hình của đất nước mình đang nắm quyền, xem ông chồng trẻ của mình thông tuệ đến đâu thì… ôi thôi, không muốn mô tả lắm làm gì, Minh Nguyệt nhận lại một nỗi thất vọng ê chề, nỗi thất vọng này làm nàng muốn cười không được, muốn khóc cũng chẳng xong.

Ông chồng trẻ của Minh Nguyệt té ra là không biết cái khỉ khô gì về đất nước này cả, khi nàng hỏi Hào Nam thì hắn chỉ biết cười gượng chữa thẹn:

“Sư phụ không nói gì nhiều, lại bắt ta đọc sách rất nhiều, tính ta lại lười nên… cô hiểu đấy.”

Và Minh Nguyệt như hiểu ra Hào Nam muốn gì, nàng uống một ngụm nước, rồi đang chuẩn bị giảng giải cho Hào Nam nghe, thì bàn tay của gã lại ôm lấy nàng bóp nhẹ bên vú trái mà nghịch ngợm, nàng đỏ mặt gắt lên:

“Anh này, ham mê vừa phải thôi chứ, có định nghe em giảng cho hay không đây?”

Thì Hào Nam mới thôi cái trò táy máy không đúng lúc cũng chẳng đúng chỗ của mình. Hắn ôm Minh Nguyệt vào lòng, từ từ nghe những lời giảng bài ngọt như mía lùi của nàng, về hành tinh này…

Theo lời của Minh Nguyệt giảng lại cho Hào Nam, từ thuở xa xưa khi các đại thảm họa thiên nhiên giáng xuống hành tinh này đột nhiên bị dập tắt bởi 6 vật thể với độ sáng rất lớn xuất hiện trên bầu trời, 6 vật thể này được đồn đại rằng là nguyên nhân con người có thể tu luyện được cả Nguyên khí và Dương khí, gián tiếp ban tặng sức mạnh và trui rèn ý chí của con người lên đến mức phi thường, từ đó những quái thú khát máu, người khổng lồ và thậm chí cả ma quỷ cũng bị đẩy ngược trở lại hang ổ của chúng, không dám thò mặt ra gây sự với con người nữa.

Nhờ sự bảo vệ của những bậc tiền nhân, con người đã trải qua một thời gian rất dài sống trong an bình. Nhưng cũng vì 6 viên ngọc này, con người bắt đầu quay sang gây thù chuốc oán, tàn sát lẫn nhau với hy vọng có thể làm chủ được cả 6 viên ngọc này, vốn được những thế hệ sống sót sau đại thảm họa tôn thờ.

Nhưng chiến tranh liên miên trôi qua mà không đạt được kết quả nào cụ thể, hay nói trắng ra là 6 viên ngọc vẫn ở nguyên tại chỗ, không phe nào chiếm cứ được hoàn toàn. Các phe phái tu luyện lúc này cũng đã để xuất ra một thỏa thuận thống nhất. Theo như nội dung thỏa ước, các phe phái nhỏ lúc này sẽ tập hợp thành 6 phe phái lớn nhất, 6 phe phái này mỗi phe sẽ nắm giữ 6 viên ngọc, 6 viên ngọc này mang một giá trị tinh thần tôn vinh những thế hệ tiền nhân đã sử dụng đúng cách những viên ngọc này, phần vì đánh dấu xác lập thành lập chủ quyền một quốc gia độc lập.

Mỗi quốc gia đại diện cho một viên ngọc, tên của những viên ngọc này cũng là tên của những quốc gia nắm giữ tương ứng. Như vậy, đất nước Hào Nam đang sống nắm giữ Ngọc Lục Bảo – Tối thượng, nên quốc gia cũng có tên là Ngọc Lục Bảo luôn.

Kế đến là 5 quốc gia láng giềng: Hồng Thạch Bảo, Hoàng Ngọc Bảo, Tử Thạch Bảo, Hắc Ám Thạch và Đại Bạch Bảo Thạch.

Dĩ nhiên đó là 6 quốc gia với 6 viên đá biểu tượng, nhưng ẩn mình trong bóng tối vẫn là hàng trăm, thậm chí hàng ngàn tổ chức phản gián, phản đồ, cuồng tín,… từ vô danh đến hùng mạnh để tập hợp đủ 6 viên ngọc lại với nhau. Những kẻ đó tập hợp vì tin vào một sự kiện gọi là sự kiện Hội tụ.

Lại nói về 6 viên ngọc hội tụ, từ thuở thượng cổ đã cùng hợp sức làm tiêu tan đại thảm họa, kiến tạo các mảng lục địa, tạo nên ba vùng biển trời đất đều hài hòa, muôn loài sống chung dưới mái ấm hòa bình. Đương nhiên, 6 viên ngọc đảm bảo sự sống của muôn loài trên hành tinh Polynesia, không chỉ riêng con người.

Hào Nam nghe đến đây thì cũng hiểu ra được, loài người không đơn độc trên hành tinh rộng lớn này, mà cũng phải thôi, ngay từ thời thượng cổ thì con người vì duy trì sự sinh tồn của giống nòi đã phải đối mặt, đổ máu trên chiến trường không kể xiết, ma thú quái vật bị thương vong đến mức thây chất thành núi, máu chảy thành sông, mùi hôi thối của xác chết thì phủ ngập không khí. Chỉ riêng việc hít phải mùi hôi thối nồng nặc này thôi đã có thể giết chết một người tu luyện cấp thấp rồi, đừng nói gì lao vào tử chiến với lũ ma thú khát máu kia!

Nhưng bây giờ, nếu chiều ngược lại xảy ra thì sao? 6 viên ngọc nắm giữ sự sống an bình thu hồi lại đại thảm họa, cho muôn loài được an lành. Thì bây giờ nếu 6 viên ngọc một lần nữa hội tụ, thì sẽ lại là 6 viên ngọc thu hồi sự sống, mời tử thần đến rước đi sinh mạng bách tính trên hành tinh Polynesia.

Nói cách khác, 6 viên ngọc nếu tụ hội lần thứ hai, đó sẽ là… Tận thế.

Cái chết của cả hành tinh.

Nhưng dù sao đó vẫn chỉ là suy đoán từ một số kẻ lắm mồm từ mấy quán trà chuyên môn đi tán nhảm, nhưng cũng không thể đề phòng khả năng đó là sự thật. Nhưng người dân cũng không quá lo lắng, muôn loài vẫn có thể sống an lành.

Vì sự an bình, vì sự thịnh vượng của nền văn minh, những ai còn lương tri phải bằng mọi giá bảo vệ cả 6 viên ngọc!

Kẻ nào có ý định đoạt sở hữu riêng với mưu đồ hắc ám, lập tức giết không tha.

Minh Nguyệt kết thúc bài giảng của mình ở đây, nàng quay sang mỉm cười nhẹ nhàng nhìn người mà nàng coi là chồng một cách âu yếm.

Hào Nam hôn nhẹ lên trán Minh Nguyệt, để không khí lãng mạn này trôi đi một lát, hắn mới lên tiếng thắc mắc:

“Thế, Trà Hoa đối với em là như thế nào?

“Phải nói rằng, đối với em thì Trà Hoa chỉ là một phe phái có thế lực ngầm ở hàng lớn nhất tại Ngọc Lục Bảo mà thôi, vốn dĩ ngũ đại gia tộc chúng em chẳng ưa gì Trà Hoa đâu, chúng em với những phi vụ thu hồi bảo vật, không muốn phải trực tiếp động tay có thể gây ảnh hưởng đến thanh danh của chúng em, nên chúng em lợi dùng Phương… à phe phái của sư phụ anh thực hiện những phi vụ đâm lén, thu hồi…”

“Nói tóm lại là, năm gia tộc của các em lo chuyện trấn an nhân dân ngoài sáng bằng những chính sách, răn đe quyền lực. Còn những băng phái như Trà Hoa bọn anh làm ví dụ, là làm những công việc mà người ta vẫn gọi là bẩn thỉu, đôi khi chúng em cũng biết ơn bọn anh khi đóng vai anh hùng đằng sau cánh gà, nhưng đôi khi sư phụ của các anh tự phụ quá, chúng em cũng không được hài lòng lắm. Sư phụ của anh mạnh mẽ là vậy, nên chúng em chỉ còn đường ngậm bồ hòn làm ngọt, chống lại bà ta chỉ khiến chúng em thiệt thân.”

Hào Nam đương nhiên phải công nhận những gì Minh Nguyệt nói đúng không dưới 9 phần, sư phụ của hắn khi bình thường thì rất vui vẻ với đệ tử. Vài lần tu luyện hắn còn cao hứng giỡn mặt sư phụ, nhưng sau đó thì thầy trò vẫn cười nói vui vẻ. Nhưng khi sư phụ của Hào Nam nổi giận, hay chỉ cần đổi sang chế độ nghiêm túc thôi thì đám đệ tử Trà Hoa từ mạnh nhất cho đến yếu nhất đều răm rắp nghe lời, không đứa nào dám mở miệng ra cãi dù chỉ một câu.

“Nhưng anh Nam này, em tưởng sư phụ anh chỉ thu nhận đàn bà con gái làm đệ tử bang phái Trà Hoa thôi chứ? Từ ngày bước chân vào tá túc ở đây, em chỉ biết có mỗi mình anh là nam đệ tử của bà ta thôi đấy?”

Hào Nam đến điểm này cũng vài phần không hiểu rõ, quả đúng là hắn có vài lần đi gặp nữ đệ tử của Trà Hoa quán, tất cả đều là phụ nữ. Hắn mỉm cười nhớ lại ngày đầu được sư phụ giới thiệu với chúng bạn đồng môn, tiếng la ó phản đối vang lên cứ như dàn loa đang phát nhạc rock mà mở âm lượng lớn nhất vậy. Ngày đó quả là ngày kinh khủng.

“Anh cũng không hiểu được vài phần suy nghĩ của sư phụ anh. Ngay cái tên thôi cũng có thì thằng ngu cũng có thể khẳng định bảy phần rằng đây là bang phái dành cho nữ nhân rồi. Quán Trà Hoa thanh danh và uy phong lớn bằng trời trên khắp Ngọc Lục Bảo là vậy, nhưng lại chỉ có đúng một mình Hào Nam là đàn ông trong cái vườn hoa xinh xắn thơm ngát này.”

“Một điểm nữa, anh cũng chẳng rõ, anh cũng chẳng biết số lượng môn đệ tham gia vào Trà Hoa quán, và điểm nữa anh cũng thắc mắc…”

Minh Nguyệt mỉm cười:

“Điểm đầu tiên thì là cơ chế hoạt động bang phái chúng anh thì em đương nhiên là không thể biết, nhưng điểm thứ hai là gì vậy, có thể nói cho em biết được không?”

“Điểm thứ hai, em nên tập trung làm người phụ nữ của anh, hơn là xin vào ba cái bang hội này, em so với chúng đồng môn cũng lệch nhau tuổi tác lớn như vậy, không phù hợp đâu.”

Minh Nguyệt thoáng sắc đỏ trên khuôn mặt trắng hồng của nàng. Nàng nghe được như vậy thì vui lắm, lại càng ôm chặt hông của Hào Nam mà thủ thỉ:

“Anh thấy đấy, em vào Trà Hoa quán là để tu luyện dương khí ạ. Nguyên khí không giúp người ta trẻ lại nhưng Dương khí giúp người giữ được sắc đẹp và tuổi thọ. Em cũng lớn tuổi rồi, mãi mới tìm được bến đỗ hợp ý của mình, tìm được người chủ nhân em muốn hiến dâng cả tâm hồn lẫn thể xác. Nhưng sư phụ của anh thì hạ lệnh rồi đó nha, em có nghĩa vụ làm công cụ của anh hất đổ Tứ đại gia tộc…”

Nghĩ đến Thủy Quỳnh, nàng tuy tiếc nuối hơn hai chục năm chị em thân thiết với nhau. Nhưng cái thái độ bất tôn trọng của Thủy Quỳnh với Hào Nam làm Minh Nguyệt vẫn còn tức giận đến bây giờ, phần vì ghen tức vì Nguyên khí của Thủy Quỳnh hơn Minh Nguyệt rất rất nhiều. Hiện tại Minh Nguyệt đạt Nguyên tướng 11, còn Thủy Quỳnh vẫn dậm chân tại chỗ, nhưng nàng ta là Nguyên vương 7. Cả hai cùng không có Dương khí nên xem như Minh Nguyệt đang xách dép cho Thủy Quỳnh cũng không sai.

Lòng đố kỵ nổi lên, cô thực sự muốn mình trở nên mạnh hơn để hạ bệ chính người chị em thân thiết của cô. Hạ được Thủy Quỳnh rồi, đem dâng cô ta lên cho Hào Nam thì đúng là một mũi tên giết ba con chim, vừa thỏa mãn sự đố kị của bản thân, vừa tiến thêm một bước khi hạ bệ Tứ đại gia tộc, phần còn lại là đem Thủy Quỳnh dâng tặng Hào Nam – chủ nhân cũng như chồng nàng. Nếu Hào Nam không hứng thú, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, Minh Nguyệt chắc chắn sẽ không do dự mà lấy thủ cấp của Thủy Quỳnh.

Đây đúng là một người đàn bà điên tình, điên rồ nữa.

“… và quan trọng hơn cả, em muốn ở bên cạnh anh, càng lâu càng tốt. Nếu kẻ nào đó giết chết em, sẽ không cho phép anh buồn bã…”

“Im miệng lại, không cho nói bậy.”

Hào Nam ôm chặt Minh Nguyệt vào lòng, hôn lên môi nàng thật mạnh. Minh Nguyệt hiểu tâm tư của Hào Nam, nàng ôm lấy hắn, thoải mái đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt kia. Được một lúc lâu, Minh Nguyệt hơi ngộp thở, nàng đẩy nhẹ Hào Nam ra ngượng ngùng.

Đúng lúc này, một nữ đệ tử của Trà Hoa mang giấy tờ ghi nhiệm vụ đến giao cho Hào Nam và Minh Nguyệt.

Nhiệm vụ này không hề đơn giản: Diệt trừ Hắc Lâm Hổ đang làm loạn ở khu rừng Tùng Lâm, phía biên giới cực nam giáp với biển Ngọc Lục Hải.

Nội dung nhiệm vụ: “Hắc Lâm Hổ làm loạn đã lâu ở khu rừng Tùng Lâm, hại chết kiểm lâm và một số người khai thác tài nguyên rừng. Nay chọn được đúng thời điểm mãnh thú rời xa hang ổ, lập tức diệt trừ càng sớm càng tốt.”

Minh Nguyệt đang cùng Hào Nam đọc nhẩm nội dung nhiệm vụ, đột nhiên nàng nghe thấy một giọng nói trong đầu mình:

“Nếu ngươi muốn chứng tỏ bản thân với Trà Hoa và Hào Nam, hãy hỗ trợ hắn hoàn thành nhiệm vụ này, đương nhiên, nếu thất bại, ta sẽ lệnh cho Hào Nam kết thúc cái mạng của ngươi. Đồ đàn bà rẻ tiền.”

“Đàn bà rẻ tiền” sao? Minh Nguyệt vô cùng căm tức nhưng giờ đến cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Kẻ kia thâm nhập được vào đầu nàng chứng tỏ sẽ đọc được ý nghĩ chống đối của nàng, tốt nhất là nên chấp nhận.

Minh Nguyệt nhắm mắt lại, gật đầu một cái nhè nhẹ rồi đứng dậy bước ra ngoài cùng với Hào Nam.

Nhận lấy viên đá dịch chuyển đã được định sẵn tọa độ, nàng chỉ cần bước nắm chặt và kích hoạt nó.

Hai người cùng nhau biến mất.

———-

Khu rừng Tùng Lâm, bìa phía Nam.

Thoang thoảng đã ngửi thấy múi máu tanh bốc lên, đó là xác chết vẫn còn mới của hai viên kiểm lâm và ba người tiều phu. Minh Nguyệt ngồi xuống nhìn, nàng hít mũi ngửi rồi kết luận:

“Dấu vết kiểu thế này vẫn còn mới, Hắc Hổ nhất định chưa đi xa, trong bìa rừng chắc chắn sẽ để lại vết tích.”

Hào Nam gật đầu đồng tình, hai người cùng đi vào bìa rừng.

Huyền Vũ kiếm sẵn trên tay, Minh Nguyệt sẵn tay chém bay những vật cản như gai góc có dính độc trên cành cây. Hào Nam thì vận Nguyên khí bảo vệ, cứ thế mà đốn gãy những thứ dây leo vướng víu cản đường hắn cùng Minh Nguyệt di chuyển.

Di chuyển mãi chỉ thấy càng ngày càng nóng bức, ẩm ướt, có cảm giác như hai người sa chân vào một chỗ đầm lầy. Minh Nguyệt là nữ giới, dù nàng mạnh mẽ đến đâu nhưng bị cái đống vướng víu này dính vào thì cũng vô cùng bức bối. Hào Nam thì chỉ đỡ hơn đúng điểm là nam giới nên mấy cái này không thành vấn đề, còn lại thì… nghĩ thôi cũng đã muốn lộn cả tiết.

Mất một hồi bì bõm mới lội qua được cái đống bùn nhão nhoét kia, nhưng chưa kịp thở phào vì ra khỏi được đầm lầy, thì cả hai người đã nhận ra trời đã tối sầm. Mặt trời đã lặn từ lâu.

Nhìn khung cảnh tối sầm như thế này, hai người đã sẵn sàng vũ khí chuẩn bị chiến đấu. Hào Nam vẫn tay không như bình thường, nhưng thanh Huyền Vũ kiếm của Minh Nguyệt lúc này tỏa ra ánh sáng màu xanh lục có chút lập lòe.

“Cạch”

Hai người giật mình quay về phía có tiếng động, chỉ là con nhện đang bò làm động vào cái cành cây đang gãy.

“Tưởng g…”

Minh Nguyệt chưa kịp thốt nốt chữ “gì” thì một con hổ lao từ trên cao xuống, đúng chỗ nàng đang đứng.

Minh Nguyệt còn đang trợn mắt chưa biết phản ứng ra sao, Hào Nam đã như chớp lao đến, bế nàng bay vọt ra xa tầm ngắm của Hắc Lâm Hổ.

Minh Nguyệt còn không có thời gian để ngượng ngập, hai người lập tức tách nhau ra chuẩn bị tinh thần chiến đấu với Hắc Lâm Hổ.

“Con Hổ này… có nguyên khí.”

Minh Nguyệt căng thẳng kết luận, Hào Nam còn chưa kịp hỏi lại, đã bị con Hổ từ xa sấn đến dùng cái miệng to như ổ voi mà thẳng mặt hắn định ngoạm một cái chết luôn con mồi.

Hào Nam dù uống sẵn đan dược tăng Nguyên khí lên Nguyên vương 2 rồi. Cấp độ thực tại của hắn mới chỉ là Nguyên tướng đỉnh cấp, có tiến bộ là đã vượt qua được cả Minh Nguyệt.

Nhưng Nguyên vương 2 thì sao, Minh Nguyệt đang định nói là con Hổ này Nguyên vương 5 lận!

Chẳng cần phải Minh Nguyệt cho biết Nguyên khí của con Hổ này, thì Hào Nam cũng phải tự liệu đường mà tránh sang một bên. Nanh vuốt xanh lè lè thế kia, cộng thêm cái mõm to tổ bố có thể đớp luôn cả thân thể con mồi nhai ngấu nghiến thế kia thì có cho vàng thì mưới thằng Hào Nam cũng không dám lại gần chứ đừng nói gì một thằng!

Hổ này không phải hổ bình thường, danh xưng Hắc Lâm Hổ không phải là chỉ để chơi. Con hổ này có điểm mạnh là bóng tối, chỉ cần là ở trong bóng tối, Hổ này còn có thể kiêm luôn cả chức năng của một con báo hoa luôn, vô cùng khéo léo và nhanh nhẹn.

Trong bóng tối vốn dĩ đã khó xác định vị trí của con mãnh thú trâu chó kia rồi, nay lại thêm cái trò bay nhảy lộn nhào này làm Minh Nguyệt lẫn Hào Nam đều tức muốn lộn ruột, nhưng không thể làm được gì con hổ kiêm luôn diễn viên xiếc kia.

Khó khăn lại càng chồng chất khó khăn, khi Minh Nguyệt vô tình bị con hổ áp sát từ sau lưng. Hào Nam trông thấy nhưng có vẻ cơ miệng của Hào Nam không nhanh bằng cơ chân của Hổ…

“Rẹt” một tiếng ngọt xớt, y phục của Minh Nguyệt bị cào rách, cái lưng trắng muốt của nàng còn tóe ra một tia máu tươi, rỉ xuống dưới ướt hết cả phần dưới y phục, thậm chí vài giọt còn chấm xuống đất. Minh Nguyệt đang mất máu khá trầm trọng.

“Vết chém này không mạnh nhưng lại đi rất chuẩn xác vào phần mềm… con hổ chủ động tránh xương sống của Minh Nguyệt ra, nhưng máu đang chảy ra lúc này là rất nhiều… Không tiến hành cầm máu ngay thì mình sẽ bỏ mạng tại đây!”

Hào Nam trợn mắt, màu mắt hắn hoe hoe đỏ, liền trực diện hông con Hổ tung ra một cú đá ngay bụng dưới. Hổ đang mải thưởng thức vờn nhau với Minh Nguyệt mà quên mất tên nhóc Hào Nam này.

Hổ đã phải hối hận vì không để ý. Cú đá của Hào Nam là vô cùng chuẩn xác, một cú đá tuy chỉ đơn giản như một cầu thủ sút một quả bóng, nhưng Hào Nam cũng dồn đến 100% sức lực vào cú đá này.

Chưa hết, những gì học được luyện được sau trận chiến với chính người vợ hờ của hắn. Những gì học được trong 6 tháng đã qua, lúc này mới được mang ra thi triển!

“Kiếm Phong cước”

Chân của Hào Nam lại vung lên chặt vào lưng Hổ. “Rắc” một tiếng nhẹ, gót chân của Hào Nam chặt trúng vào xương sống của con Hổ. Hổ thì dù sao cũng không khôn như người, nó chỉ được cái trâu bò nhưng đánh đấm có chỗ ngu dốt, nhưng lúc này thì Hào Nam đã chọc nhầm ổ kiến lửa rồi, con Hổ bắt đầu nổi điên!

Hào Nam sau đòn đá chẻ kia cũng không dám láo toét thừa thắng lao lên tính sổ với con Hổ. Nó kéo Minh Nguyệt sang một bên, xức thuốc cầm máu vào lưng nàng. Hổ là nhiệm vụ chính nhưng đối với Hào Nam thì Minh Nguyệt phải được bảo vệ bằng mọi giá!

Minh Nguyệt được để sang một chỗ khuất, nàng hãy còn cự nự đòi trợ giúp thì bị Hào Nam nạt ngang. Khi Minh Nguyệt chịu ngoan ngoãn rồi, Hào Nam đường đường chính chính ra đối đầu với Hắc Lâm Hổ.

Hắc Lâm Hổ như phát rồ, lại là bài cũ lao lên táp đầu, nhưng Hào Nam vẫn né ra dễ dàng.

Liên tiếp về sau thân con Hổ phát ra cả màu xanh lẫn màu đen, con Hổ liên tiếp nhe nanh múa vuốt, chân nó liên tiếp tát vào thân thể Hào Nam. Tuy di chuyển thì vẫn cũ mèm nhưng tốc độ và sức mạnh của Hổ lúc này thì nhanh hơn trước rất nhiều!

Mắt con Hổ lúc này chuyển qua màu đen, hoàn toàn đen xì không còn chút sức sống nữa. Lúc này, vuốt của nó bắn ra mấy tia màu đen, màu đen còn đậm hơn cả màu đen của sắc trời trở buổi tối.

“Cái gì thế? Laser à? Nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, chân trước còn Hổ táp về phía Hào Nam. Tuy táp trượt nhưng những tia “laser” kia chiếu thẳng về phía vị trí hắn đang đứng. Hào Nam trong một phút chốc bị bất ngờ!

“Phập”

Một trong số những tia laser đâm xuyên qua bả vai phải của hắn. Tia laser này có tác dụng quỷ dị, mà thực ra là Hào Nam tưởng thế thôi, đó chính là thương tổn quá nặng và sức lực tiêu hao khiến thể lực của hắn giờ không còn được bao nhiêu nữa. Hai chân hắn lúc này còn đang run rẩy đứng còn chả vững nữa thì nghĩ xa làm gì đến chuyện đánh đấm.

Hổ sau một hồi vất vả, nó chụm chân lấy đà, tia laser đang tụ, chuẩn bị bắn ra. Nếu trúng phải dù chỉ một đòn từ Hổ thôi, hắn sẽ mất mạng ngay lập tức.

Không còn nhiều thời gian để quyết định nữa!

Minh Nguyệt lập tức ra tay!

“Nguyên tướng Đỉnh cấp Khí – Huyền Vũ Dị Hỏa trảm”

Thanh kiếm Huyền Vũ lúc này biến hẳn thành một con chim lửa, lao thẳng đến chiếu những tia lửa vào lưng Hổ!

Xương sống khi nãy bị chấn nứt khiến Hổ bị chảy máu trong vì mảnh xương găm vào da thịt. Cộng thêm cả nhiệt độ dị hỏa từ con chim lửa màu xanh lục đang ra sức thiêu đốt da thịt. Dù là Nguyên vương 5, nhưng đây là dị hỏa, sức mạnh không giống Hỏa bình thường, sức khuếch đại của lửa này phải đạt đến Nguyên vương đỉnh cấp, thậm chí là Nguyên tôn sơ cấp còn không biết chừng!

Minh Nguyệt tung hết tất cả những gì mình có vào con chim lửa đó, một chưởng mang theo toàn bộ hy vọng của nàng. May mắn thay, giờ Hắc Lâm Hổ không còn chống cự được nữa, xác thịt của nó đang từ từ tan chảy bởi nhiệt độ kinh khủng của Huyền Vũ Dị hỏa, ám khí cũng từ từ tiêu tan vào không khí. Hắc Lâm Hổ lúc này đã chính thức mất mạng.

Minh Nguyệt đã phục hồi sức lực, nàng bước đến Hào Nam đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất nãy giờ. Hắn cần được chữa trị ngay, không thì nội trong ngày hôm nay hắn cũng sẽ xuống âm phủ cưỡi Hổ, lý do là mất máu quá nhiều.

Minh Nguyệt vào lúc quan trọng này lại do dự, nàng thừa khả năng mang Hào Nam đến chỗ Ngũ đại gia tộc, người bạn thân của nàng sẽ lập tức kết liễu tên này, và những kẻ đồng cấp còn lại sẽ không còn khinh bỉ nàng nữa, chiến công tiêu diệt một trong những đệ tử của Trà Hoa quán, vốn dĩ không phải là nhỏ, đến cả Lý Phương Ngân muốn động thủ còn khó, đừng nói gì đám lâu la dưới quyền bang phái Trà Hoa.

Năng lực của Hào Nam tại Trà Hoa là vô cùng đáng sợ, tên này làm việc thì như con dao hai lưỡi, từ lâu Ngũ đại gia tộc đã muốn diệt trừ hắn, vì mục đích duy nhất là bảo vệ uy danh, phòng trừ tên này gây hại về sau.

Nhưng đổi lại, nếu giết Hào Nam, là giêt đi danh dự của nàng đã đem trao tặng tên này. Những sáu tháng nằm vùng ở Trà Hoa, nàng biết tên này là đệ tử cưng của Lý Phương Ngân, nếu giết hắn, Lý Phương Ngân cho dù phải đốt cháy Ngọc Lục Bảo, cũng sẽ giết cho được nàng, và khả năng của Lý Phương Ngân khi tung hết sức, thì chắc chắn sẽ nhai xương cả ngũ đại gia tộc như nhai ngũ cốc!

Nhưng Minh Nguyệt thì đời nào đi sợ Phương Ngân? Nàng đưa ra sự lựa chọn của mình, nàng đã làm như thế, đó là…

… một nụ hôn lên môi của Hào Nam. Nàng đã yêu hắn, nàng đã là của hắn, của một thanh niên trẻ tuổi Đổng Hào Nam. Nàng chấp nhận từ bỏ gia tộc, nàng chấp nhận đối đầu với cả ngũ đại gia tộc, nàng chấp nhận bản tính đa tình của Hào Nam. Chẳng phải nàng đã tự nhủ sao? Nếu hắn muốn Thủy Quỳnh, Thái Linh hay cả Hà Vy – kẻ mạnh nhất trong số ngũ đại gia tộc, nàng cũng sẽ mang về cho hắn… nhầm, tứ đại gia tộc chứ, Minh Nguyệt đã rời bỏ bạn bè rồi còn đâu.

Nàng tìm dìu Hào Nam đến một cái hang trông có vẻ khô ráo, rồi từ từ lột bỏ y phục xuống, khi lộ ra thân thể no tròn kiều diễm không còn manh vải, nàng ôm Hào Nam vào lòng, sưởi ấm cho hắn.

Vừa sưởi ấm vừa vận nguyên khí cầm máu cho Hào Nam, nàng yên lặng trong lòng của chồng nàng, kẻ đang bất tỉnh nhân sự không biết trời đất gì xảy ra.

Đêm nay, quả thực là một đêm lãng mạn.

—–

Hai con Hắc Lâm Hổ không biết từ đâu vây lấy cái trại tạm của Đoàn Minh, hắn lúc này đang lăm lăm trên tay khẩu súng, nhưng vẫn còn khoan thai lắm, chưa chĩa vào con Hổ đó vội.

Thằng Minh cười nhếch mép, hai con Hắc Lâm Hổ hung hăng lao đến chỗ hắn đứng. Nhưng tốc độ của Hổ này đem so với thằng Minh, chẳng khác gì so con ốc sên với xe đua thể thức 1.

Thằng Minh dậm nhảy về phía sau, cách hai con Hổ tầm 400m, lúc này, nó giơ súng AK-47 lên, nhắm thẳng cái mõm hai con Hổ nhắm bắn.

“PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG”

Bốn phát đạn chia đều cho hai cái mõm hổ, thằng Minh còn chưa dừng lại, nhân lúc Hổ còn đang định triển khai ám khí giảm đau, từ đó tổ chức tấn công lại thằng Minh…

Nhưng thằng Minh không để cho chúng toại nguyện.

Lại là tiếng súng AK-47 vang lên, lần này là cả bốn cái nhãn cầu của hai con Hổ bị đục thủng.

“GRAAOOOOOOOOOO…”

Tiếng tru lên đau đớn của Hổ, chúng không kịp dùng đến ám khí, bóng tối là sở trường của chúng, nhưng mắt thì bị bắn mù, không nhìn thấy gì thì coi như 8 phần là cửa tử rồi.

Hắc Lâm Hổ hai con còn không cam lòng, định tấn công bừa đi, trúng thì trúng, không trúng thì thôi. Nhưng chấp mày nhìn, tốc độ mấy con Hổ này vồ thằng Minh thì có vồ đến hết đời Hổ thì cũng chẳng trúng nổi một sợi lông chân của thằng Minh chứ đừng nói gì chạm được vào hắn.

Thằng Minh thay AK-47 bằng vũ khí phụ, hắn ta rút khẩu súng Desert Eagle ra, tặng mỗi con một viên .50 cal đục thủng cái sọ của con vật mạnh mẽ mà ngu ngốc.

Ở giữa đồng không mông quạnh lọt đâu ra hai con hổ trông đen xì lại còn xấu xí, nhưng thằng Minh chẳng quan tâm, tối nay, hắn có thịt hổ để ăn rồi.

Liền chuẩn bị nước sôi và dao để làm thịt tỉa lông. Tiếng mài dao và tiếng cười vẫn vang lên trong màn đêm tăm tối, duy chỉ có chỗ thằng Minh đang ngồi là sáng đèn.

Một đêm trôi qua, thằng Minh lại càng cảnh giác hơn bao giờ hết.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *