Posted in

Tàn Bạo Trong Im Lặng

Chương 1: Xuyên không hay là xuyên thời?

Năm 2120, thời điểm mà con người cũng đạt được khá khá những thành tựu về khoa học công nghệ. “Khá khá” ở đây mà nói, chỉ đơn giản là cách nghĩ của một thằng đàn ông đang ngồi trên trên một cái salon trong một căn nhà cấp bốn ọp ẹp đang xuống cấp một cách trầm trọng. Nhưng cũng chẳng hề gì, vì đối với hắn, vật chất cũng không quan trọng lắm.

Mô tả một chút qua diện mạo của kẻ lôi thôi này, hắn có một cơ thể khỏe mạnh rắn chắc có thể đánh gục mọi người phụ nữ từ khó tính cho đến dễ tính, từ xinh đẹp cho đến xấu xa. Điều đó chỉ xảy ra khi hắn không mặc mảnh vải nào trên người mà thôi, chứ với bộ quần áo hắn đang mặc thì trông không khác gì một thanh niên bình thường, nếu không muốn nói là tầm thường.

Sở thích là luôn luôn mặc cái áo sơ mi đầy hoa, một cái áo gile lồng bên trong. Cái quần hắn đang mặc trông cũng rẻ tiền, đó là một cái quần ngố hắn mua ở ngoài chợ với giá ba mươi ngàn đồng. Đến cái quần mặc còn như vậy thì ai cũng có thể hình dung ra đây là một gã đàn ông tuy điển trai nhưng về độ kẹt xỉ thì hắn mà đứng nhì thì không ai dám tự nhận mình đứng nhất.

Quan trọng nhất, với cái buồi độ dài lên đến 18.5cm và chu vi 14cm, thì đây sẽ là công cụ “đắc lực” để hắn có thể hạ gục bất cứ một người phụ nữ nào hắn ta muốn đưa lên giường. Đây là điểm mấu chốt mà gã đàn ông này đã tự mãn kể từ khi hắn có hiểu biết về cơ thể con người.

Và tên của gã đàn ông này là Nam, tên đầy đủ gồm ba chữ “Đổng Hào Nam”.

Quan trọng hơn nữa, phải nhắc lại, Hào Nam không phải là người bình thường.

Một lần nữa nhắc lại, hắn, không phải và chưa bao giờ là người bình thường, mặc dù cơ thể của hắn thì không khác gì một người đàn ông Trái Đất bình thường, mái tóc, đôi tay, đôi chân, đôi mắt, một mũi,…

Hào Nam ngồi chán chê ở trên cái ghế salon, rồi hắn đứng lên bước ra khỏi căn nhà cấp bốn ọp ẹp của hắn và đi đến một quán rượu. Dọc đường hắn đi, cũng có những dòng người hối hả di chuyển lẫn mua bán, tiếng huyên náo của tiểu thương với khách hàng mặc cả nhau từng đồng lẻ rồi đến tiếng động cơ lạch xạch của cái xe cút kít chở hàng và một đống những âm thanh tạp nham khác làm cả khu vực đã nóng bức vì bí bách, nay lại còn ồn ào.

Mất một lúc thì cũng chen được ra khỏi đám đông ồn ào chật chội. Quán rượu mà hắn muốn đến cũng đã hiện ra ở trước mắt hắn. Quán rượu này tuy nằm ở khu ngoại thành giống như khu tập thể mà Hào Nam trú chân, nhưng vẻ ngoài của nó thì hoàn toàn tương phản lại với khu tập thể xập xệ kia. Nói trắng ra, đây là một quán rượu cao cấp mà chỉ có đám thừa tiền mới lui tới.

Quán rượu có tên là “Trà Hoa”. Nó có một vẻ ngoài vô cùng tráng lệ, cửa kính phía mặt tiền của quán là kính một chiều và không dính dù chỉ một hạt bụi. Bảng hiệu Trà Hoa không phải là đèn hiệu như mấy hàng quán trong thành phố, cái tên “Trà Hoa” được khắc và sơn một cách tinh xảo trên một tấm gỗ màu đen tuyền có giá trị quý giá ở trên thị trường hiện tại.

Ngắm nhìn mặt tiền của cái quán rượu này một lát cho thỏa con mắt, Hào Nam đẩy cửa bước vào. Như hắn thấy mọi ngày, vẫn là những cặp bàn ghế gỗ cổ có lót đệm. Chủ quán là người cầu toàn và thích cầu kỳ nên những thứ được trang trí ở đây từ tranh treo tường cho đến chỗ ghế ngồi cho khách, đều phải hết sức tao nhã và đem lại không gian yên tĩnh cho những người đến đây thưởng ngoạn. Thậm chí là còn có một cái đèn chùm treo trên trần. Kích thước đã lớn nhưng khi Hào Nam bật thử đèn lên coi thì nó phát ra một thứ ánh sáng tuy rất rõ nhưng vẫn có độ dịu nhẹ, người nhìn vào thì đương nhiên là sức khỏe thị giác vẫn được đảm bảo.

Hào Nam bắt đầu công việc thường ngày của mình ở quán rượu Trà Hoa này, hắn bắt đầu cầm một cái giẻ lên và tiến hành lau chùi sạch sẽ một vết bụi bặm ở bất cứ ngóc ngách nào mà hắn nhìn thấy. Nói là lau chùi cho sạch sẽ nhưng hắn cũng chỉ làm cho có lệ, vì đống bàn ghế này thì lúc nào chả sạch. Việc này xem ra làm cho nó có lệ, nhưng Hào Nam khi bước chân vào quán này chắc chắn là có đặc quyền.

Bước lên đến tầng hai, tầng này thì không khác gì một khách sạn hạng sang với mười căn phòng chia đều cho hai bên tường trái và phải. Bên trong mỗi căn phòng là những không gian được trang trí một cách sang trọng. Tô điểm cho không gian sang trọng đó là những bình hoa được đặt ở trên một cái bàn lớn, cạnh đó là ba chiếc ghế dát vàng thiết kế theo kiểu dành cho quý tộc cao cấp. Mỗi căn phòng cũng có những phòng tắm khá lớn, bên trong mỗi căn phòng tắm này là những chiếc bồn đủ để chứa được ít nhất là bốn người trưởng thành.

Và trách nhiệm của Hào Nam, là giữ cho những thứ này phải được sạch sẽ, có thế khách hàng đến sử dụng dịch vụ này mới hài lòng.

Những căn phòng này còn có một cái tủ để đựng quần áo, nhưng khi mở ra thì bên trong lại toàn là… đồ chơi tình dục dành cho phụ nữ, từ cặc giả, máy rung, trứng rung, thuốc kích thích dạng bột hay dạng lỏng,… tất cả đều được tích trữ ở đây, nhằm tăng độ hài lòng của khách hàng mỗi khi đến quán rượu trá hình này.

Hào Nam vẻ như đã quá quen với những thứ như vậy, hắn lôi ra trong người một bản danh sách những món đồ cần thiết của từng căn phòng. Hết nhìn đồ dùng rồi lại nhìn danh sách, hắn nhẩm qua một lượt khá nhanh rồi đứng dậy đi ra. Quá trình cứ lập đi lập lại đúng một chục lần, và hắn cũng hoàn thành việc kiểm kê của mình.

Hào Nam khi làm xong công việc của một gã lao công kiêm soát đồ, hắn lúc này mới thay cho mình một bộ độ phục vụ. Bộ đồ phục vụ hắn phải mặc khi làm việc khá đơn giản, chỉ là áo sơ mi trắng có thắt nơ, theo đó là một chiếc quần tây và chân hắn cũng phải đi giày tây nốt. Diện xong bộ đồ đồng phục của quán, hắn đứng vào quầy phục vụ và chờ khách hàng đến quán.

Cũng không cần phải chờ quá lâu, lát sau bước vào là một phụ nữ ăn mặc khá sang trọng. Khuôn mặt của người phụ nữ nọ toát lên một vẻ đẹp mặn mà quý phái, tuy không còn trẻ trung gì nhưng để được chạm tay vào khuôn mặt này, đã từng có gã đàn ông quý tộc hi sinh đến một tháng lương của mình chỉ để làm điều đó.

Thân hình bốc lửa được ôm sát bởi chiếc đầm kia không thể che đi được sự khiêu gợi quyến rũ lúc nào cũng hiện hữu mà hút hồn cả những người xung quanh, bất kể đàn ông hay đàn bà. Nếu bỏ tiền ra mà để lên giường với người đàn bà này thì bỏ cả gia sản cũng được, không ít người đàn ông thậm chí là một số người phụ nữ bị hút hồn bởi vẻ đẹp này cũng đã nghĩ như vậy.

Nếu nhìn vào người phụ nữ mặc đầm đen đang ngồi chờ phục vụ trong quán Trà Hoa này, nói ra người phụ nữ này đã ngoài 40, nay 41 tuổi thì chắc chắn sẽ không có một ai dám tin vào tai.

Nhưng Hào Nam thì biết tất cả những gì hắn cần biết, vì vậy, khi trông thấy người phụ nữ này bước vào quán cùng hai nữ vệ sĩ khác, hắn liền tỏ phong thái như một người phục vụ đón khách chuyên nghiệp, liền lịch sự cúi đầu xuống mà đón vị khách quý này:

“Chào mừng Đào phu nhân đến với quán rượu Trà Hoa, tôi có thể giúp gì cho quý khách?”

Khá chuyên nghiệp và bài bản cho dù Hào Nam đã lặp đi lặp lại những lời chào mời này cả chục lần, cũng có lúc hắn thấy nhàm chán nhưng nếu lệch pha chắc chắn sẽ bị bà chủ quán nạt cho một trận ra trò, vì vậy Hào Nam lắm lúc cũng cư xử như một con robot.

Nhưng vị khách nữ lúc nãy, giờ là Đào phu nhân, nhăn hí khuôn mặt kiều diễm lại với một vẻ không hài lòng:

“Tôi bảo cậu gọi tôi như thế nào khi chúng ta ở một mình?”

“Thưa quý khách, chúng ta đang ở trong quán rượu” – Hào Nam đáp, và nhác thấy hai nữ vệ sĩ mặc vest đang nhìn chằm chằm mình như hổ đói, hắn lại giả vờ lo lắng: “Vả lại, chúng ta đang không ở một mình, thưa Đào phu nhân.”

Thực tình mà nói thì Hào Nam chẳng xem hai nữ vệ sĩ kia vào mắt, hắn cứ thế xưng hô phải phép với người phụ nữ họ Đào kia, dù gì thì đây cũng là nơi làm việc, không thể tự tiện ăn nói theo ý mình.

Đào phu nhân cũng không thèm liếc mắt lại nhìn hai người vệ sĩ của mình, cô thản nhiên lặp lại như cố ý trêu tức Hào Nam, thậm chí còn liếc mắt đưa tình kích thích hắn:

“Tên thật của tôi, cậu không gọi như vậy, tôi sẽ không nghe và báo lại với chủ quán là cậu phục vụ khách không tốt.”

Hào Nam mặt nhăn như con khỉ ăn ớt, nếu như không phải là đang e ngại không gian làm việc, thì con mụ cáo già này sẽ bị hắn đè ra mà dạy cho một bài học thích đáng. Đáng tiếc là hắn lại không thể làm thế.

Nhưng nếu bị báo cáo lại cho bà chủ quán rượu thì mọi chuyền còn tồi tệ hơn rất nhiều. Nếu bà chủ quán rượu mà biết chuyện Hào Nam làm cho khách hàng phật ý, thì chính hắn cũng không dám tưởng tượng ra thêm mình sẽ bị cái gì.

Đem hai cô gái vệ sĩ kia so với bà chủ, chẳng khác gì bảo muỗi đốt inox. Hào Nam hít một hơi sâu, rồi cất giọng nhẹ nhàng mà dứt khoát, như cách một người chồng gọi một người vợ:

“Minh Nguyệt, cô dùng gì? Cocktail nhé?”

“Đương nhiên rồi, cho tôi một ly cocktail.”

Minh Nguyệt lúc này nở một nụ cười rất tươi về phía Hào Nam đang làm việc, hai nữ vệ sĩ ở sau đã sẵn sàng động thủ, nhưng Minh Nguyệt cũng đã kịp phất tay cản lại. Hào Nam lúc này cũng pha xong ly cocktail mà để lên bàn quầy, hắn ta trông thấy Minh Nguyệt ra tay dừng hai nữ vệ sĩ nọ lại, cũng không khỏi cười thầm trong bụng.

Khi Hào Nam bước lại gần bàn của Minh Nguyệt đang ngồi, hắn khoan thai để ly cocktail xuống bàn. Hắn đang chuẩn bị quay lại vị trí quầy bar thì Minh Nguyệt đột nhiên phất tay đuổi hai nữ vệ sĩ kia ra ngoài:

“Hai cô đứng dưới này đợi, tôi lên tầng hai của quán tìm phòng nghỉ ngơi.”

“Nhưng thưa phu nhân, chúng tôi phải…”

Minh Nguyệt gằn giọng một tiếng, hai nữ vệ sĩ đang định nói thêm điều gì cũng lập tức im bặt mà làm theo lệnh, không dám cự nự gì thêm.

“Anh dẫn tôi lên phòng nghỉ được không?”

Minh Nguyệt hấp háy mắt đưa tình đến chỗ Hào Nam đang đứng, nhưng cũng có vẻ như hắn chẳng ngại gì Minh Nguyệt nữa, hắn thản nhiên bước ra khỏi quầy bar, thậm chí còn đưa tay nắm lấy tay của Minh Nguyệt làm hai nữ vệ sĩ đứng ở phía bàn giận tím cả mặt. Nhưng bà chủ của họ nở một nụ cười tươi rói, một tay cầm ly cocktail chưa kịp uống, một tay nắm lấy tay Hào Nam mà thẳng tiến đi lên tầng 2 tìm phòng nghỉ, bỏ lại hai nữ vệ sĩ đứng ở dưới sảnh chính của quán rượu.

Chọn bừa một căn phòng, Hào Nam và Minh Nguyệt bước vào, ly cocktail được bàn tay người phụ nữ đặt xuống cái bàn lớn…

Tiếp theo là tiếng cửa ra vào căn phòng bị khóa lại, tiếp theo nữa là tiếng bộ đồ Minh Nguyệt đang mặc bị lột ra, từ từ rơi xuống đất.

Trên người của Minh Nguyệt, phu nhân nhà họ Đào cũng như mỹ nhân băng giá trong mắt vô số người giờ đây lại đang hoàn toàn phô diễn vẻ đẹp trần trụi của cơ thể mà bổ dưỡng cho hai con mắt của Hào Nam.

Nhưng Hào Nam khi bước vào phòng thì việc duy nhất hắn làm là khóa chặt cái cửa ra vào đề phòng sự cố ngoài ý muốn. Việc tiếp theo hắn làm mới chỉ là đứng im như pho tượng, để lại mọi việc phục vụ cho Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt khéo léo tụt cái quần tây Hào Nam đang mặc xuống, lập tức là một con cặc đang dựng đứng lên chào cờ chĩa thẳng vào mặt nàng. Chính là con cặc này, chính là người đàn ông này, chính người đàn ông cùng “thằng nhỏ” dũng mãnh này đã khiến nàng phải thực sự đầu hàng trong chuyện giường chiếu, cái chuyện mà suốt hơn 20 năm nay không một người đàn ông nào có thể thỏa mãn được nàng.

Vậy mà giờ đây, đôi môi đỏ mọng đầy sức sống của Minh Nguyệt, đang ngậm lấy con cặc của Hào Nam mà bú như một đứa trẻ lần đầu có kẹo mút.

Minh Nguyệt đoan trang là vậy, băng lãnh là vậy, nhưng cái miệng nàng thì liếm mút con cặc của Hào Nam thì không khác gì gái bán hoa chuyên nghiệp lâu năm. Từng cái đánh lưỡi vô đầu khấc, từng liếm và ngậm phủ ướt cả thân con cặc bởi nước bọt của nàng. Thi thoảng đang mút lấy thân cặc, nàng lại nhả ra liếm một đường, thậm chí là còn ngậm luôn hai hòn dái vào cái miệng để thỏa cơn khát của cái lưỡi.

Hào Nam nhếch mép nhìn Minh Nguyệt, thế nhưng hôm nay hắn sẽ để cho Minh Nguyệt được yên thân, để cho nàng yên thân mà phục vụ con cặc đang dựng đứng của hắn.

Ở chỗ nào khác, thì hắn vẫn sẽ mỉm cười lịch lãm như một quý ông thực sự mà không làm mất lòng dù chỉ là một người ngoài xã hội. Vẻ ngoài của hắn cuốn hút là vậy, nhưng trên giường thì bất cứ một người phụ nữ nào, từ hổ cái cho đến hồ ly, thì hắn luôn có cách để đặt những người phụ nữ này vào đúng chỗ.

Lại nói về Minh Nguyệt, con cặc nàng đã phục vụ xong nay đã bóng nhẫy nước dãi của nàng. Nàng bắt đầu bỏ tư thế quỳ, quay lưng về phía Hào Nam chổng mông lên như đang chờ đợi điều gì đó.

Cái lồn đang co bóp như hô hấp của Minh Nguyệt nhiều dâm thủy đến nỗi rớt cả xuống sàn kia khiến Hào Nam suýt nữa thì phá ra cười. Hắn cũng không còn phong thái lịch sự khi đứng quán rượu nữa, bàn tay của hắn đặt lên mông của Minh Nguyệt. Tư thế đã chuẩn bị xong, hắn nhè cái lồn nhẫy nước kia mà đâm vào đến tận lút cán.

“Ót” một tiếng, con cặc 18.5cm bị nuốt chửng cả chiều dài bởi cái lồn sung mãn của Minh Nguyệt. Tiếng rên la của người phụ nữ vang lên là rất rõ ràng:

“Ahhhh… anh ơi…. từ từ đã ahhh… em chết mất…ahhhh…”

Hào Nam quá vội vã, quá dữ dội. Dù Minh Nguyệt cảm nhận được ngay điều này khi hai người lần đầu tiên làm tình với nhau, nhưng mỗi lần Hào Nam làm tình với phong cách này đều khiến nàng muốn chết đi sống lại cả vì nỗi đau pha lẫn với sự sung sướng cực độ. Sau này quen rồi, Minh Nguyệt mới cảm nhận được điều này có khi lại rất tốt cho mình, cũng bởi vì sự mạnh mẽ đến dữ dội không cần thiết này lại là một trong những nguyên nhân chính đánh gục được cái tôi trong nàng.

Hào Nam thì đương nhiên là biết điều đó. Nhưng ở hoàn cảnh này thì biết hay không biết cũng chẳng phải là điều gì đó quá cấp thiết, con cặc của hắn mặc kệ cái sự co bóp mạnh mẽ của cái lồn sung sức kia mà cứ thể địt những cú mạnh mẽ vào tận tử cung của Minh Nguyệt. Hào Nam chính là rất thích điều này, cái lồn sung mãn kiểu này địt mới phê, đúng là hàng mỹ nhân cao cấp có khác.

“Ahhhh… aahhhh… hơ hơ… ahhhh ưm… em chết mất!”

Tiếng rên la thảm thiết này nghe quen tai lắm rồi nên Hào Nam cũng mặc kệ, hắn cứ thế địt vào cái lồn sưng húp của Minh Nguyệt một cách thản nhiên, chẳng thèm đếm xỉa đến xung quanh, đến độ cả mấy động tác kích thích để Minh Nguyệt sẵn sàng để địt, hắn cũng mặc đấy không thèm làm.

Sau một hồi lâu quần thảo, Minh Nguyệt không chịu nổi nữa mà lên đỉnh, tiếng rên đương nhiên là vẫn không thể thiếu:

“AHHHHH, chết mất, em raaaaaaaaaaa….”

Phía bụng dưới của Minh Nguyệt như nhẹ đi rất nhiều, nhưng con cặc của Hào Nam thì vẫn chưa xong nhiệm vụ của nó. Cái lồn vừa lên đỉnh của Minh Nguyệt lại một lần nữa chìm vào cuộc hoan ái đầy sung sướng…

Tiếng “bạch bạch bạch” cùng tiếng la hét của người phụ nữ lại hòa lẫn vào nhau. Lúc này, Minh Nguyệt đang nằm tư thế truyền thống trên giường sau khi đã quá mệt mỏi khi quần nhau với Hào Nam ở dưới sàn…

Ba giờ sau…

Lúc này Minh Nguyệt mới được buông tha, nhìn đồng hồ cũng đã điểm 7 giờ tối, nàng lại được một lần nữa no nê, mặc dù nàng hơi buồn khi biết rằng Hào Nam chỉ xuất tinh được đúng 1 lần vào lỗ lồn dâm đãng của nàng, nhưng Minh Nguyệt cũng đủ thỏa mãn rồi, nàng tự nhủ sẽ cố gắng hơn trong những lần làm tình tiếp theo.

Nằm trên giường với Hào Nam, Minh Nguyệt quay sang thủ thỉ:

“Anh yêu, anh vẫn mạnh mẽ như ngày nào. Hay là anh qua nhà em đi?”

Hào Nam không hề đáp lại. Minh Nguyệt không muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn nên chỉ mỉm cười nhẹ một cái.

Minh Nguyệt lúc này không phải là đang khiêu dâm Hào Nam nữa, nàng đang muốn người đàn ông này ở cạnh nàng, sự thật này sẽ khiến khối thằng đàn ông khác tức nổ máu mắt cho xem.

Nàng đương nhiên chấp nhận mất tất cả, nàng đã sẵn sàng bán đi cả danh dự hay thậm chí linh hồn của mình để đổi lấy một vị trí bên cạnh người đàn ông này. Nếu hắn thích phụ nữ đẹp, nàng có thể dùng mạng lưới của mình thu thập cả một đống gái đẹp về cho hắn, nếu hắn muốn biến nàng thành nô lệ tình dục, nàng cũng cam lòng… Tình yêu của Minh Nguyệt dành cho Hào Nam bấy lâu nay là như vậy, nàng không thể sống mà thiếu hắn được nữa.

Hào Nam đương nhiên là thừa sắc sảo để nhận biết cái tâm của Minh Nguyệt muốn gì, với tâm tưởng muốn thống trị của hắn, đương nhiên sẽ dùng những phụ nữ chức sắc và có tiếng nói lớn như Minh Nguyệt trong xã hội là công cụ không thể thiếu của Hào Nam. Nếu Minh Nguyệt yêu thương hắn mù quáng đến nỗi bán rẻ cả danh dự bản thân, thì Hào Nam lại chỉ cần Minh Nguyệt làm bậc thang giúp hắn đả bại những người phụ nữ khác.

Có thể hắn sẽ trừ khử Minh Nguyệt khi xong việc, nhưng cho đến khi biết rằng Minh Nguyệt hoàn toàn đã là con rối ngon lành trong tay mình, thì không việc gì phải như vậy. Thích thì lôi ra chơi, chơi chán rồi thì vứt nó vào vị trí cũ, giết người thì luôn luôn là hạ sách.

Hào Nam bước đầu đã hoàn thành nhiệm vụ, hắn mỉm cười nham hiểm trong một thoáng rất nhanh, hắn sai Minh Nguyệt xuống lùa hai đứa vệ sĩ đi chỗ khác. Khi hai nữ vệ sĩ được điều đi một địa điểm khác, hắn với Minh Nguyệt sửa soạn lại cho đàng hoàng rồi xuống sảnh chính nơi quán rượu chuẩn bị cái hẹn với những vị khách sẽ đến nơi vào lúc 9 giờ tối.

Bây giờ là 7 rưỡi, hắn và Minh Nguyệt còn 90 phút nữa.

Khi sửa xoạn lại xong, hắn ta vỗ nhẹ vào mông Minh Nguyệt một cái, dù hắn biết là không cần thiết phải dặn, nhưng cẩn thận thì chưa thừa bao giờ, vẫn thì thầm vào tai Minh Nguyệt:

“Nhớ diễn cho tốt, nếu hỏng chuyện tôi sẽ trừng phạt cô đích đáng.”

Mặt Minh Nguyệt đỏ bừng lên, nhưng không dám cự cãi, nàng chỉ “dạ” một tiếng lí nhí rồi khoan thai đi xuống sảnh chính với Hào Nam, chuẩn bị cho cuộc gặp sắp tới với những vị khách bí ẩn.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *