Chương 6: Xuyên không hay xuyên thời (4)
Thoát khỏi hố đen an toàn nhưng không có nghĩa là thằng Minh được an toàn, nhưng dù sao thì thằng Minh cũng thật sự phải làm một cái tế đàn mà tạ ơn thần may mắn, vì thần may mắn đã giúp cho con tàu này của hắn được thoát ra khỏi cái lỗ đen kia mà không bị dính phải hỏng hóc gì nghiêm trọng.
Trong những gì mà thằng Minh học được khi còn ở Trái Đất, hắn được biết là khi đi qua những hố đen hay là hố sâu, những cánh cổng không gian này không khác gì cánh cửa tử thần đón chào bất cứ một sinh vật nào đủ ngu ngốc và gan lì đâm đầu vào đó.
Nhưng có một sinh vật sống không chết, phương tiện của hắn lại lành lặn mà thoát ra khỏi hố đen. Con tàu của hắn và hắn đã phải chịu một lực kéo dãn và co lại vô cùng khủng khiếp, cảm giác như mọi thứ bên trong có thể bị xé thành từng mảnh như một tờ giấy.
Nhưng quan trọng hơn cả, hắn ta đã sống sót, còn vì sao lại sống sót thì ngay bản thân hắn cũng chẳng rõ, có lẽ là được thần may mắn phù hộ, cũng có thể là bản thân hắn vô cùng mạnh mẽ nữa.
Gã Đoàn Minh và con tàu vũ trụ là những sinh vật đầu tiên trên Trái Đất đã thử đi qua hố đen và sống sót thành công. Nhưng có vẻ như thần may mắn hôm nay rất thích thú với hắn, thằng Minh đi qua hố đen sống sót thành công đã là một điều tưởng chừng chỉ có trong truyện cổ tích, nhưng xong, hắn ta còn cảm thấy mình… mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước.
Sức mạnh chảy cuồn cuộn trong huyết quản, cơ bắp, nội tạng, thằng Minh cảm nhận được rõ ràng điều đó. Nhưng điều này cũng làm hắn vô cùng sợ hãi.
Sức mạnh nó không đến miễn phí, chẳng có gì đến miễn phí cả. Thằng Minh vô cùng cẩn trọng với những nguồn sức mạnh vô tình đến trước mặt hắn từ ngày hắn còn trên Trái Đất, hắn ta nhận được sức mạnh phi thường của mình chỉ một lần duy nhất, nhưng đến nay cũng chỉ dành tâm huyết trui rèn, tôi luyện sức mạnh đó thành thứ vũ khí lợi hại nhất của hắn, cũng là thứ vũ khí duy nhất.
Đôi mắt sáng như đèn pha, sắc như mắt của một chú diều hâu săn tìm con mồi. Nhưng vào đến ban đêm, đôi mắt này cũng có cả sự kiên nhẫn của một con cú kiếm ăn về đêm, quan sát con mồi thật lâu, thật lâu, nhất cử nhất động của con mồi khó có thể thoát ra khỏi con mắt của thằng Minh.
Đôi cánh tay, hai cái cẳng chân, một cơ thể béo núc ních, có cái bụng phệ như bụng của người bình thường uống quá nhiều bia. Nhưng khả năng chiến đấu thì là vô song, chỉ với những nắm đấm đơn giản, những cú đá đơn giản học vẹt từ mấy lò võ ngoài chợ, nhưng với thứ sức mạnh khủng khiếp của mình, hắn đã đi, đã càn quét, đã tàn sát hàng vạn người.
Người bị hắn tàn sát cũng có đủ loại, từ quân lính phản gián, thổ phỉ, cường hào ác bá, dân thường vô tội, quan chức lãnh đạo và cả những kẻ mang sức mạnh dị biến giống như hắn.
Người ta thường nói, anh hùng thường khó qua ải mỹ nhân, nhưng Đoàn Minh thì như bàn chân của người khổng lồ, dẫm nát tất cả mọi thứ từ mảnh mai cho đến bền vững, chỉ cần làm vướng đường hắn đi, hắn sẽ dẫm nát thứ đó không một chút thương xót.
Đoàn Minh để con tàu cứ siêu tốc chạy đi… còn tàu đi theo ý muốn của hắn, còn hắn… vẫn đang đi theo hồi tưởng của riêng mình.
Nạn nhân mới đây của hắn là hàng trăm người lính và hai mươi mốt nhà khoa học gia làm việc cho công ty phức hợp Đầm Lầy Ma. Hắn ta đã thẳng tay đấm, co chân lên đá, những người đó ngã xuống như những cây chuối bị chặt gốc, có những người số phận hẩm hiu đáng thương hơn, thân thể tuy cứng cáp của họ ra đối chọi cận chiến với thằng Minh, nhưng cứng cáp thì cứng cáp, nhưng đối với thằng Minh thì không như vậy.
Bọn họ lao vào tấn công thằng Minh, chẳng khác gì cầm mấy chục trứng gà ném vào một tảng đá trên một ngọn núi. Trứng thì đương nhiên vỡ tan tành, nhưng đá thì lành lặn, đá chỉ bốc mùi tanh của lòng trứng thôi.
Thì ở đây khi thằng Minh hạ sát đám lính đó, đến lúc này vẫn còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh trên người hắn, thậm chí là trên người hắn vẫn còn dính lấy vài mẩu xương người, nhưng hắn lười phủi nên cứ để tạm ở đó.
Nhưng phi vụ này, mới thực sự là phi vụ làm hắn thích thú.
Phi vụ này, hắn chỉ giết hai người. Đó là thời điểm 5 năm trước, hắn được một người ẩn danh thuê để hạ sát vợ chồng nhà họ Phạm. Hai người đó, lần lượt có tên là Phạm Ngọc Hùng, và Phạm Thu Nguyên, vợ chồng cùng họ với nhau.
Thằng Minh mới đầu còn tưởng là loạn luân, nhưng sau một hồi điều tra, thì mới biết đây chỉ là trùng họ ngẫu nhiên. Tối hôm đó, hắn đã lên kế hoạch giết chết giết chết hai vợ chồng giai nhân tuyệt sắc trong giới doanh nhân này.
Nguyên nhân hắn được biết là thông qua chủ hợp đồng thuê hắn, người đó ghen tức với đôi vợ chồng này, ghét cay ghét đắng, gia đình của hắn liên tục bị chèn ép giành hết cổ phần trong công ty địa ốc mà hai bên cùng hùn vốn kinh doanh, người đó cảm thấy tức giận và đã bỏ ra một số tiền rất lớn thuê thằng Minh về giết hai vợ chồng họ Phạm.
Mọi chuyện sau đó diễn ra rất đơn giản, ngày hôm đó, Đoàn Minh tìm đến lái xe riêng của đôi vợ chồng này, nhưng thằng Minh chỉ tìm đến chứ không tiếp cận. Thằng Minh đứng đó theo dõi chứ không tiếp cận. Khi tiệc họp doanh nhân đã tàn, hai vợ chồng này lên xe trở về tòa biệt thự của mình.
Thằng Minh vẫn âm thầm theo dõi, sau một khoảng thời gian ngắn thì hắn biết được đoạn đường trở về là một con đường vô cùng hiểm trở, bên trái là vực sâu, còn bên phải là vách núi dựng đứng. Hắn đã âm thầm dùng sức mạnh của mình nhảy lên vách núi, kiếm một tảng đá to và chờ cho chiếc xe sang trọng của vợ chồng ông bà Phạm đi qua.
Khi chiếc xe đến đúng đoạn vòng cung, cũng là lúc chiếc xe ở gần vực nhất, thằng Minh vung tay ném tảng đá xuống. Tảng đá lăn với tốc độ kinh hoàng, chuẩn xác đến từng centimet va chạm với chiếc xe xấu số.
Tài xế chỉ người bình thường, không có nổi một sức mạnh gì đặc biệt, phản xạ của ông ấy cũng không đủ nhanh khi biết có một tảng đá bất ngờ rơi từ trên vách núi xuống, tìm đến đúng chiếc xe ông đang cầm lái. Ông thậm chí còn không hề hay biết là có tảng đá bay đến, càng không thể ngờ là tảng đá to tướng này lại là do một người đứng trên ném xuống.
“Rầm” một tiếng rất lớn, tảng đá như con lợn rừng tức tối húc thẳng vào mục tiêu mà nó đã lựa chọn. Chiếc xe thì văng đi một hòn sỏi bị người đi đường đá sang một bên, mấy tiếng rầm rầm nữa vang lên chói tai, chiếc xe va chạm với vách đá bên dưới vực rồi cuối cùng phát nổ, cướp đi sinh mạng của ba con người vô tội. Có lẽ, họ đến lúc cuối vẫn không hiểu điều gì đang xảy ra, và tại sao họ lại phải chết.
Ngày sau, báo chí trên toàn lãnh thổ Việt Nam đưa tin rầm rộ việc vợ chồng ông bà Phạm – chủ nhân của công ty địa ốc Hùng Nguyên đã thiệt mạng trong một vụ tai nạn giao thông. Cảnh sát khám nghiệm hiện trường đã tìm thấy một ít chất kích thích trong túi áo của vị tài xế riêng phụ trách việc lái xe đưa đón ông bà Phạm.
Thực chất, đống chất bột kích thích đó được thằng Minh lén lút bỏ vào trong túi áo của ông tài xế đó, nhằm ngụy tạo hiện trường giả, thay đổi bản chất của vụ án từ cố ý giết người cho đến tai nạn giao thông do lỗi cá nhân.
Sau đó, công ty Hùng Nguyên được một người em họ của ông Hùng tiếp quản, còn dinh thự của ông bà Phạm được trao lại cho con gái lớn – đó là Phạm Thu Hà.
Cô gái trẻ Phạm Thu Hà, lúc này mới hai mươi tuổi, còn quá trẻ nhưng tính tình cương liệt mạnh mẽ, cô nhất quyết không chấp nhận cách sống và tính cách đểu giả đến mức tởm lợm của ông bác họ, Thu Hà với quyền thừa kế hợp pháp đã bán căn dinh thự bố mẹ để lại lấy tiền trang trải cho ba người em gái của mình, những người em gái tuy còn non dại nhưng cũng tỏ rõ chí khí mạnh mẽ để đi theo cô chị cả của mình.
Thằng Minh nhếch mép cười, ngắm nhìn vẻ mặt ông bác họ tức tối và vẻ mặt ngạo nghễ của bộ tứ chị em họ Phạm. Hắn ta nắm rõ đầu đuôi mọi chuyện, hắn còn thấy ông bác kia rút điện thoại gọi cho ai đó:
“Đến giết một trong bốn đứa chúng nó, và gửi luôn thông điệp là giỡn mặt tao là không có được.”
Một thời gian ngắn sau, trong căn nhà mới của chị em họ Phạm, tuy nhỏ hơn nhưng ấm cúng cũng không thua kém gì hồi cha mẹ các cô còn sống, thì tai họa lại bất ngờ ập đến, cô em gái út Thu Cúc bị một kẻ lạ mặt cưỡng hiếp rồi giết chết.
Đoàn Minh khi đến nơi thì đã quá muộn, hắn liền móc ra một bình dịch màu lục phát sáng như lân tinh, đổ nó vào miệng của cô bé Thu Cúc nhằm cứu vớt mạng sống của cô bé này. Nhưng hiệu quá đâu chưa thấy, Thu Hà trông thấy thằng Minh đang làm gì đó bên cạnh xác của Thu Cúc.
Thu Hà dồn hết sức mạnh tấn công thằng Minh, nhưng chỉ là cú vợt tay vào không khí. Thằng Minh đã nhận ra và nhanh chóng lẩn đi nhanh còn hơn cả một cơn gió.
Và mọi chuyện sau đó thì chẳng cần nhớ nữa, ba chị em còn lại nhà họ Phạm dành rất nhiều thời gian, tuổi trẻ, nhằm truy lùng bắt được mạng của thằng Minh. Nhưng tất cả những lần dò tìm truy bắt đều thất bại, khi thằng Minh quá khôn ranh, lọc lõi luôn luôn có những bước đi vừa khôn khéo vừa chính xác, luôn luôn đi trước ba chị em họ Phạm một bước.
Ba chị em họ Phạm sau đó được ban quân sự của Đầm Lầy Ma tuyển dụng, trong quá trình huấn luyện, bọn họ tuy thể hiện được năng lực xuất sắc trong nhiều lĩnh vực khác nhau, từ dò tìm, đặt bom, bắn súng, sử dụng siêu năng lực… Đến khi đi làm nhiệm vụ thực địa, trở thành lính đánh thuê, dù xuất sắc đến mấy, những người con gái kiều diễm này chưa từng một lần tóm được Đoàn Minh.
Nay nhận được nhiệm vụ truy đuổi này, các cô gái nhà họ Phạm tiếp tục công cuộc tiến vào vũ trụ, quyết tâm bắt được con chuột béo phì này, nó đã lọt lưới của các cô từ quá lâu rồi.
Đoàn Minh ở phía bên kia hố đen cũng biết điều này, hắn ta không mơ tưởng nữa, nếu Thu Cúc còn sống như hắn kỳ vọng thì coi như tạm hòa giải được mâu thuẫn. Nhưng hắn ta cũng chuẩn bị tinh thần bị cả bốn chị em đuổi bắt chứ không phải ba như những lần trên Trái Đất, hắn ta tin rằng, một ngày nào đó việc hắn sát hại ông bà Phạm sẽ bị lộ chân tướng, với trí thông minh của những cô gái họ Phạm này, việc chân tướng lộ ra chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hắn ta không chắc chắn, nhưng lúc này, con tàu hắn đang điều khiển bỗng nhiên rung lắc dữ dội. Con tàu hắn đang điều khiển… nãy giờ đã va chạm với một tiểu hành tinh trong lúc hắn không để ý.
“Đùa tao sao?!”
Con tàu này sau khi bị cái hố đen nhào nặn như đất nặn đã chịu vô cùng nhiều hư hại, tiểu hành tinh kia va chạm chỉ còn là giọt nước làm tràn ly. Hệ thống định vị lẫn cân bằng tự động đã hỏng, con tàu bắt đầu rơi tự do xuống một hành tinh gần đó.
“ĐÙA BỐ À?! Đ*T MẸ CON TÀU NÀY CÒN KHÔNG THUA HỐ ĐEN, MÀ LẠI RƠI TỰ DO CHỈ VÌ MỘT TIỂU HÀNH TINH TRÔI NỔI? LÀM ĂN NHƯ LỒN VẬY!”
Thằng Minh điên tiết lên chửi bới loạn xạ, hắn không thể kiểm soát con tàu được nữa. Hắn lúc này chỉ còn biết tự rủa thầm mình khi không tự dưng chìm vào ba cái mơ tưởng và ảo tượng vớ vớ vẩn vẩn, để rồi con tàu bị ăn một nhát chí mạng, biết thế bố ngồi lái tàu đàng hoàng tử tế cho xong.
Than thân trách phận cũng là tất cả những gì hắn làm được, con tàu của hắn lúc này đang lao thẳng xuống bề mặt của hành tinh kỳ lạ này.
Mà để ý thấy, trông nó cũng xanh tốt giống Trái Đất, có biển, có mặt trời, có không khí Oxi, tất cả đều được hiển thị trong thông số đo đạc của máy tính cảm biến trên con tàu.
Đây là Trái Đất sao?! Không đúng, nếu là Trái Đất thì kích cỡ không thể nào lớn như thế này được, thằng Minh trong lúc rơi tự do cũng kịp nghĩ ra…
“Polynesia”
Hắn ta đang định nói gì đó, con tàu đã va chạm mạnh vào mặt đất. Chỉ nghe một tiếng “rầm” rồi hàng loạt tiếng va chạm đì đùng khác vang lên dữ dội như ai đó đang phẫn nộ đập mạnh cái tuyp nước vào thùng phi rỗng. Tiếng ồn và tiếng kim loại gãy vỡ vang lên liên hồi.
Sau một lúc thì mọi tiếng ồn đều dừng lại, thằng Minh dùng sức phá tung cửa buồng lái chui ra ngoài. Trước mặt hắn, chỉ là một vùng đất hoang vu điêu tàn, có diện tích mênh mông trải dài về phía xa, thẳng băng đến mức hắn có thể nhìn thấy được đường chân trời.
Polynesia đây sao? Một hành tinh có đầy đủ đất, nước, không khí trong lành, không thể nào là một vùng đất hoang vu điêu tàn thế này được. Thằng Minh cố căng mắt tìm thứ gì đó ở cả phía xa lẫn phía gần, nhưng rốt cuộc không thấy bóng dáng của một sinh vật sống nào cả.
Đống đổ nát này có lẽ sẽ là chỗ trú chân của mình, thằng Minh tự nhủ xong thì bắt đầu công việc trục vớt những gì còn sót lại trên tàu. Công việc tiến hành vô cùng chậm chạp dù cho hắn có sức mạnh to lớn, nhưng chỉ cần một va chạm nhỏ ở một số bộ phận có tính nổ, đống đổ nát này sẽ nổ tung và công việc vớt vát của hắn sẽ đổ bể như một nắm cát rơi xuống biển.
Mất đến hàng giờ đồng hồ, lúc này bầu trời cũng đã nhá nhem tối, tự dựng lên một cái đèn pin hiện đại, hắn dựng lên một căn nhà tiện lợi, một ít thực phẩm đủ dùng trong ba tháng, vài tấn nước và một kho vũ khí cỡ trung bình tiện lợi, có thể thu nhỏ lại bằng cỡ của một chiếc hộp đựng nhẫn.
Hắn mở kho vũ khí ra, kiểm tra thấy có năm khẩu súng trường AK-47, M4A1, súng săn XM-1014, tiểu liên MP7, súng tỉa Remington M-700, súng lục Five-Seven, Desert Eagle, Glock-34 và USP giảm thanh.
Còn một kho vũ khí nữa là kho vũ khí chính, số đạn dược vẫn tương ứng nhưng vũ khí lại nhiều hơn. Gồm có Arisaka, Mosin-Nagant, MP-40, PPSh-41, Luger P08 và súng máy Bren, Type-3, Browning M1919, MG-42.
Kèm theo đó là hàng trăm những hộp tiếp đạn tương ứng cho cả hai kho vũ khí, cái này thì dù ở cỡ trung bình thôi, nhưng vào tay cỡ của một gã dùng vũ khí chuyên nghiệp như thằng Minh thì chỉ không cần dùng sức cũng phải giết được đến gần một vạn người.
Đạn dược thì lắm, súng ống thì dồi dào nhưng cái quan trọng là nhu yếu phẩm. Và bố cần cả thông tin nữa. Thêm nữa súng từ thời thế chiến II nữa, đám Đầm Lầy Ma đúng là ki bọ kẹt xỉ, trang bị vũ khí cho quân đội đi bắn nhau mà một đống súng có tuổi thọ phải gần 8 thập kỷ.
Chẳng muốn nghĩ thêm gì nữa, hắn rút khẩu súng lục Glock-34, nạp một hộp tiếp đạn vào rồi để nó ở bên cạnh khi đi ngủ trong nhà tiện lợi, còn hai kho vũ khí kia, hắn đóng lại rồi dùng công nghệ thu nhỏ vứt ở ngay bên cạnh giường, kết thúc luôn một quãng thời gian điên rồ dài đằng đẵng trên vũ trụ, và cả quãng thời gian ngắn ngủi với còn tàu hỏng be bét bị va chạm này nữa.
Có tiếc cũng chẳng để làm gì, con tàu hùng vĩ này giờ trở thành đống đổ nát rồi, không có người đến hốt thì qua sức bào mòn của thời gian, đống kim loại này sẽ trở nên tồi tàn rồi hoàn toàn biến mất mà thôi.
Mà nghĩ lắm cũng chẳng được gì, thằng Minh chỉ dám ôm khẩu súng Glock trong tay. Thực ra thì dùng súng chỉ là để nhử, vũ khí chính vẫn là nắm đấm chân đá của hắn, nếu hắn dùng sức mà vật đó còn không thủng, thì dùng thứ vũ khí con người làm ra này là hoàn toàn vô tác dụng.
Thêm vào đó, đống vũ khí này thằng Minh không muốn rơi vào tay kẻ khác, nên hắn ta sẽ lôi ra dùng trước, nếu gặp kẻ nào quá cứng, thì hắn mới dùng đến sức mạnh của mình.
Hay hơn cả, có súng trong tay sẽ giúp hắn che đậy sức mạnh thực sự của mình. Ở thế giới mới mà đến một mẩu thông tin còn chưa nắm bắt được trong tay, phô diễn kỹ thuật khéo có khi lại thành ra chuốc họa vào thân.
Nằm ngủ một chút, trong khi ngủ nhưng thằng Minh vẫn kịp quyết định là hắn sẽ sống cho giống con người bình thường một chút. Và con người ở Trái Đất, khi không có sức mạnh, họ hay nghĩ:
“Có súng trong tay thì ai cũng làm được thôi. Ngại gì vết bẩn.”