Chương 10: Tình yêu, ghen tuông và sự đoàn tụ.
Minh Nguyệt và Hào Nam vẫn đang trú chân ở một hang động trong khu rừng Tùng Lâm. Chỉ khác một điều, lúc này mỹ nhân Minh Nguyệt vẫn đang vận y phục một cách hoàn chỉnh, không tự do phóng đãng như lúc chăm sóc Hào Nam đang bất tỉnh nữa.
Đúng, sở dĩ Minh Nguyệt phải làm như vậy là vì trong hang lúc này còn có một người thứ ba đang xuất hiện.
Linh cảm của Minh Nguyệt hoàn toàn chính xác, khi nàng nảy sinh ý định mang Hào Nam về phía đám gia tộc để trừ khử thì kẻ đáng sợ nhất trong mắt cô đã xuất hiện.
Người đó không ai khác chính là sư phụ của Hào Nam, cũng là thủ lĩnh của Trà Hoa quán, Lý Phương Ngân.
Minh Nguyệt cảm thấy vừa sợ vừa hận vào lúc này, hận là hận bản thân có ý nghĩ định tiêu trừ Hào Nam lấy lại vị thế đang sụt giảm nghiêm trọng, hận bản thân khi là đã có ý định phản bội lại người mà nàng đã gửi trọn tình yêu của mình vào. Hận chính bản thân vì không làm tròn được chữ “yêu” mà nàng thốt ra khỏi miệng.
Còn bàn đến chữ sợ, thì Minh Nguyệt không thể khống chế cơ thể mình, nàng rất sợ Lý Phương Ngân, đệ nhất mỹ nhân cũng như kiếm sĩ trên của cả Ngọc Lục Bảo, thậm chí có vài lần Minh Nguyệt moi được thông tin từ một số những tay buôn ở thế giới ngầm, rằng Lý Phương Ngân cũng đã có lần đơn phương tấn công cả những chiến binh hùng mạnh từ Tử Thạch Bảo, đến tận hoàng cung của Hoàng Ngọc Bảo chém giết vài người chiến binh, lúc cao hứng thì đến cả vương tôn Hắc Ám Thạch cũng bị Lý Phương Ngân chĩa kiếm vào cổ họng mà đe dọa. Tên con buôn đó kể xong thì cũng chỉ tóm gọn lại trong một câu ngắn gọn: “Nữ nhân ma quỷ, bước chân của tử thần.”
Nghe đến bước chân của tử thần thì đương nhiên sẽ phải run như cầy sấy mà quỳ xuống, đôi lúc ngẩng mặt lên còn không dám chứ đừng nói gì đến việc trả treo cãi lại bà ta. Mà tử thần thì khỏi phải nói, nổi hứng lên là đoạt mạng, khỏi cần phải suy nghĩ nhiều.
Nếu Lý Phương Ngân muốn ai đó phải chết, kẻ đó nhất định sẽ phải chết.
Trong suy nghĩ của Minh Nguyệt, nàng đôi lúc cũng cho rằng kể cả khi đem Hào Nam giết đi, rồi sau đó liên thủ với những người đồng cấp thủ lĩnh của Ngọc Lục Bảo, phòng ngự vững chắc, và dùng chiêu hèn hạ là bách tính Ngọc Lục Bảo làm bình phong. Không gì đáng sợ bằng cơn giận dữ và oán hận của bách tính, Lý Phương Ngân mà giở trò thì đương nhiên cô ta cũng sẽ được một chỗ thường trú tại lãnh thổ của Diêm vương.
Nhưng đó chỉ là chớp nhoáng, sự thật là Minh Nguyệt không hề muốn rời xa Hào Nam chút nào, thêm vào đó là áp lực khủng khiếp từ Lý Phương Ngân đang đứng trước mặt, một áp lực khủng khiếp đến nỗi mà Minh Nguyệt run rẩy cả người nhưng cẳng chân bắp tay đều như bị ai đó trói chặt lại, không sao cử động được.
Nguyên khí quá khủng khiếp, thậm chí lượng dương khí dồi dào kia cũng toát ra khiến Minh Nguyệt thêm phần lạnh gáy.
Lý Phương Ngân đã đạt đến Nguyên tiên cao cấp! Cụ thể ra là Nguyên tiên 10, cô ta chỉ còn cách Nguyên thần vài cấp độ nữa thôi, quả thực Minh Nguyệt lúc này mới cảm thấy mình ngu ngốc như thế nào khi dám có ý đồ thách thức Lý Phương Ngân.
Đó là còn chưa kể nguồn Dương khí, là Dương thánh đỉnh cấp. Lý Phương Ngân có nguồn dương khí còn mạnh mẽ hơn cả Nguyên khí. Hai thứ khí này như đã nói, về bản chất không những không bài xích lẫn nhau mà lại còn có thể kết hợp được với nhau, cho ra những thứ vũ khí sức sát thương khủng khiếp khi ra trận
Kẻ sở hữu cả Nguyên khí và Dương khí trên đời là vô cùng hiếm. Thông thường mà nói, tu luyện được Dương khí thì Nguyên khí sẽ bị trì trệ, tuy không bài xích lẫn nhau nhưng thời gian bỏ ra tu luyện Dương khí là rất nhiều và còn đòi hỏi người luyện phải có cơ duyên mới có thể luân chuyển đống khí xanh lục cứng đầu khó bảo này. Dương khí hiểm hơn Nguyên khí ở chỗ đó, tu luyện để dồi dào nhưng còn phải học cách vận khí, bế khí, và giải phóng khí. Dương khí không bài xích nguyên khí nhưng lại có thể dễ dàng phả hỏng kinh mạch người sử dụng, cố gắng vận dụng quá đà sẽ khiến cho cơ thể máu huyết không tan tành nát bét thì cũng thần hồn tàn phế, sống không ra sống mà chết cũng không xong.
Nhưng Dương khí đem lại thứ mà phụ nữ ai cũng thích, đó là sắc đẹp, tuổi thanh xuân, sự dẻo dai phụ trợ cho Nguyên khí. Nhiều người phụ nữ chọn tu luyện dương khí để giữ được vẻ đẹp hoặc cải thiện nó, không cần biết như thế nào, phụ nữ thì vẫn như vậy, càng xinh đẹp quyến rũ thì họ lại càng thích, những người phụ nữ luyện Nguyên khí lên tận Nguyên tôn hay Nguyên tiên, tuổi già vẫn mang bệnh tật đến cho họ, da dẻ họ cũng nhăn nheo và dung nhan cũng xấu xí đi theo năm tháng. Có người răng ăn cơm còn rụng gần hết thì lúc đấy Nguyên khí bá đạo để làm gì? Ngoài việc đem ra chiến đấu hoặc truyền thừa cho đệ tử thì xương cốt cũng chẳng cứng lên được, bệnh tật vẫn hành hạ, vân vân, bản thân vẫn chết dần chết mòn như những người hàng Nguyên tốt và Nguyên sơ.
Lý Phương Ngân có dương khí và nguyên khí bá đạo như vậy, dọa Minh Nguyệt lúc này đang thực sự vô thức tiểu tiện xuống mặt đá. Nếu không phải có lớp y phục thô sơ che cảnh tượng này đi thì không biết Minh Nguyệt sẽ chui vào đâu cho nó đỡ xấu hổ nữa.
Khịt khịt mũi một cái, Lý Phương Ngân biết ngay mình vừa ngửi được mùi gì. Nàng suýt nữa thì phá ra cười nhưng vẫn nghiêm nghị dùng uy phong của mình áp chế Minh Nguyệt lại. Nhưng cứ đứng im lặng mãi thế này thì không khí cũng sẽ trở nên rất kỳ cục, thế là Phương Ngân cất giọng hỏi:
“Ngươi cũng khá gan lì đấy, dám lên kế hoạch giết đệ tử của ta lập công ở đại gia tộc, chắc hẳn là ngươi đang tha thiết tìm đến cái chết?
Minh Nguyệt muốn mở miệng ra đối đáp nhưng cái áp lực khủng khiếp khiến đôi môi cô cứ dính chặt như đang bị bôi keo dính chuột. Lý Phương Ngân đành thu khí lại, xong xuôi còn đẩy một chút nguyên khí về phía Hào Nam.
Minh Nguyệt tuy đẳng cấp thua xa Phương Ngân, nhưng thấy tia khí màu tím kia từ từ chui vào lỗ mũi của Hào Nam rồi tên đó ngủ đã say nay lại càng say. Nàng bực mình lên tiếng:
“Cô làm thế để làm gì? Thi triển Mê Hồn Hương để hắn ngủ say, phải chăng là muốn nói chuyện?”
Phương Ngân gật đầu, tâm tư tấu hài lúc này không có, nhưng cũng không nói gì mà bước về phía Hào Nam đang nằm. Ngắm nhìn khuôn mặt điển trai đang say ngủ kia, nàng cởi bỏ y phục, rồi kê cái lồn hồng hào ướt đẫm dâm thủy lên miệng Hào Nam, miệng của hắn đang mở, cái lưỡi như vô thức chạm vào mu lồn sưng đỏ đẫm nước không lông của Phương Ngân, hành động vô tình đó làm nàng sướng.
Minh Nguyệt phồng mang trợn mắt nhìn cảnh tượng dâm đãng trước mặt. Kẻ mà khắp thiên hạ khiếp sợ đặt cho những cái danh hiệu như “Mỹ nhân Tử thần”, “Hắc ám Tiên tử” “Hồng y Kiếm sĩ”,… giờ lại đang lõa thể ngồi lên miệng của Hào Nam tự thỏa mãn. Khung cảnh này làm Minh Nguyệt vừa tức tối vì ghen, vừa kích thích vì nứng.
Phương Ngân không thèm để ý tới Minh Nguyệt đang trợn trừng con mắt chiêm ngưỡng khung cảnh dâm đãng của chính mình với tên đệ tử. Nàng ta thản nhiên cởi bỏ lớp quần dưới để con cặc Hào Nam ngóc đầu dậy chào cờ. Đôi môi hồng quyến rũ của Phương Ngân ngậm lấy con cặc Hào Nam nhẹ nhàng mút bú, vừa bú nàng khẽ đảo hông để cái lồn nhẫy nước kia được môi Hào Nam chạm vào, mấy giọt dâm thủy lại chảy ra như con suối nhỏ vào miệng Hào Nam.
Lưỡi của Phương Ngân hệt như một con rắn nhỏ tinh nghịch, đồng hành cùng cái miệng nhỏ nhắn nhưng thuần thục kia hết ngậm rồi mút thân cặc, lúc nhả ra lại liếm vào lỗ tiểu trên đầu rùa, rồi lại ngậm lấy đánh lưỡi vào thân cặc to lớn kia, kích thước của nó quá dài và lớn nên khi Phương Ngân phục vụ còn phải kêu gọi thêm một bàn tay nhỏ nhắn vào trợ giúp. Vừa phục vụ con cặc cứng cáp của Hào Nam, vừa cất tiếng mắng yêu:
“Chàng ơi, chàng đang ngủ mà cũng hư hỏng như vậy là xấu lắm, chàng có thể đợi lúc chúng ta thành thân được không, khi đó thì tha hồ dày vò thiếp luôn nha, không cần phải hư hỏng lúc ngủ thế này đâu…”
Phương Ngân tự huyễn rồi lại ngậm con cặc kia tiếp tục bú liếm say sưa, mặc kệ Minh Nguyệt đang tức đỏ cả mắt. Mấy câu la ó của Minh Nguyệt cũng chẳng ai để ý, người thì đang mê man còn người thì đang đắm chìm trong dục vọng.
Cảnh tượng vừa dâm đãng kích thích lại pha chút khôi hài này cuối cùng rồi cũng kết thúc, Hào Nam tuy đang ngủ nhưng cũng không chịu được, hắn xuất tinh khi Phương Ngân còn đang phục vụ hắn, nàng cũng rất sướng, dâm thủy của nàng cũng chảy không ít vào cổ họng của Hào Nam mặc cho hắn vẫn còn say sưa ngủ chẳng biết gì.
Minh Nguyệt ngán ngẩm không còn lên tiếng nữa, nàng quay đi để tránh cơn nứng đang trào dâng trong cơ thể. Cũng may là nàng vừa mới phục hồi vết thương nên cũng không ham hố gì khi Phương Ngân làm trò đồi bại với chồng của nàng.
Cảnh tượng đó cũng làm Minh Nguyệt thêm cả phần ghen tức nữa, cơ thể của Phương Ngân quá hoàn mỹ, từ cặp núi đôi cho đến vùng tam giác bí ẩn, eo nhỏ hấp dẫn, chân tay thon gọn và chiều cao chỉ thấp hơn Hào Nam vài ba phân trong khi nàng thấp hơn Hào Nam phải gần chục phân, đứng với Hào Nam người ta không nghĩ Minh Nguyệt với hắn là vợ chồng đâu, như hai an hem thì đúng hơn.
Đem so ra, Minh Nguyệt không thể đọ lại với Phương Ngân cả về tài chiến đấu, tri thức lẫn sắc đẹp. Phương Ngân lợi hại như vậy, Minh Nguyệt cũng chỉ biết vẫy cờ trắng đầu hàng, nếu cô ta cướp Hào Nam đi, Minh Nguyệt chỉ biết chấp nhận mà thôi.
Nhưng Minh Nguyệt cũng phải phục Phương Ngân, khiến hắn xuất tinh nhưng không cần phải địt, đã thế lại trong khoảng thời gian chớp nhoáng như vậy, Minh Nguyệt không bao giờ làm nổi.
Phương Ngân hãy còn dâm đãng lắm, tinh dịch Hào Nam phun ra được nàng nuốt vào bằng hết, những giọt dâm thủy của nàng cũng được nàng đem thu lại đưa vào miệng của Hào Nam. Nàng ta muốn Hào Nam lưu giữ hương vị đặc trưng của mình, hơn nữa, giọt dâm thủy của Phương Ngân có chứa dương khí, có thể thấy khi hoan lạc với Phương Ngân xong, sắc thái của Hào Nam như đang hồi phục lại, có thể nhìn thấy hơi thở đã đều đặn hơn.
Phương Ngân mỉm cười hiền từ, đôi chút quyến rũ ngắm nhìn nam nhân đang say ngủ trên mặt đá, nàng cúi xuống hôn nhẹ lên môi hắn, bàn tay ngọc ngà vuốt lên mặt hắn rồi sửa sang lại y phục của hắn cho ngay ngắn, như người vợ hiền chăm sóc chồng mỗi khi chồng đi làm về mệt.
Minh Nguyệt đi hết từ căm tức đến ngạc nhiên, Lý Phương Ngân – thủ lĩnh của Trà Hoa quán uy chấn thiên hạ, tàn bạo khét tiếng ở hắc ám giới, lạnh lùng sắt đá đến tàn khốc, giết người không chút ghê tay, giờ đây lại vô cùng nhu mỳ, ấm áp ân cần chăm sóc chu đáo cho Hào Nam, kẻ đệ tử sức mạnh chưa trọn vẹn, yếu ớt, thậm chí đôi lúc thảm hại trước mặt nàng.
Đôi đũa lệch thì Minh Nguyệt thấy nhiều rồi, nhưng đây là đôi đũa lệch từ chất lượng đến chất liệu. Hào Nam giống cái đũa gỗ kém chất lượng, đũa như ai nhìn vào cũng muốn ném đi ngay. Phương Ngân thì hoàn toàn tương phản, giống như chiếc đũa bằng gỗ thông chất lượng cao, bên trên còn có họa tiết rồng bay phượng múa, thứ mà mọi nhà quý tộc đều muốn sở hữu, vừa đẹp, vừa bền lại tốt.
Minh Nguyệt không khỏi cười thầm, Hào Nam tuy điển trai và giỏi chuyện chăn gối khiến phụ nữ nào cũng xiêu lòng, ngoài ra đánh nhau thì rất kém, sức mạnh kiểu này thì bản thân lo cho còn chưa xong nữa là bảo vệ người khác. Nàng có chút chua chát, nhưng hắn là bến đỗ tốt nhất của nàng, thôi thì cũng may là còn Phương Ngân ở đó.
Minh Nguyệt cũng nghi ngờ luôn là Phương Ngân đã trao thân cho Hào Nam rồi, nhưng khi Phương Ngân chỉnh tư thế cho Hào Nam xong, liếc mắt về phía Minh Nguyệt thì nàng im bặt không dám nói gì nữa.
Phương Ngân không để ý quá nhiều đến tiểu tiết, nàng nói một cách dõng dạc:
“Ta nói để cho ngươi biết, nếu ngươi còn để đệ tử của ta bị như thế này một lần nữa…”
“Phu quân của ngươi chứ ngồi đấy mà đệ tử, trò đồi bại sư phụ đem thân thể trao cho đệ tử, rối loạn cương thường như vậy ngươi còn dám làm thì đệ tử cái con khỉ thì đúng hơn. Đạo mạo không đúng chỗ rồi.”
Minh Nguyệt thẳng thừng cắt lời, về đối đáp đương nhiên nàng sống trên đời thì chưa thua ai.
“Đúng, đó là phu quân của ta, người mà ta sẽ cưới sau này. Ta vốn dĩ giao nhiệm vụ là để hắn mạnh lên, ta tin tưởng giao phu quân tương lai của ta cho ngươi. Nhưng ngươi tắc trạch để chuyện này xảy ra, nếu còn xảy ra lần nữa, Lý Phương Ngân ta dù có diệt chủng, cũng phải đào mồ mả nhà ngươi lên tính sổ.”
“Không phải người tắc trách ở đây là ngươi sao? Ngươi thừa biết Hắc Lâm Hổ nguy hiểm như thế nào còn gì?! Ngươi chẳng nhẽ không biết đến cả Nguyên vương vài người còn bị mất mạng dưới nanh vuốt của con hổ đó một khi nó kích hoạt chế độ nguyên khí bị nguyền rủa. Vết thương không nặng, ngay cả ta còn suýt nữa vong mạng vì mất máu, thiếu chút nữa chúng ta đã đồng quy vu tận vì cái nhiệm vụ rèn luyện của ngươi rồi! Ngươi muốn lấy mạng ta thì cứ việc, nhưng đẩy chàng vào thảm cảnh như vậy thì lỗi tại ngươi giờ lại còn đổ cho ta? Nể mặt ngươi là sư phụ hết lòng thực sự thương yêu hắn thôi, nếu không thì giờ này có chết ta cũng phải dùng Huyền Vũ dị hỏa đốt chết cái mạng chó của ngươi!”
Minh Nguyệt tung một tràng dài, giọng nàng càng về cuối càng kích động, gần như là hét lên với Phương Ngân.
Phương Ngân trầm ngâm không nói gì thêm, nàng quay về phía Hào Nam nhìn ngắm, vô thức trong mắt nàng rơi ra một giọt lệ trong suốt đau buồn. Rất nhanh thôi, lại với vẻ mặt lạnh lẽo đó, nàng lại quay về phía Minh Nguyệt lên tiếng:
“Đúng, lỗi của ta, giờ ta sẽ chú tâm cho hắn và ngươi tu luyện nhiều hơn. Ngươi có thể không để ý, nhưng ngươi lúc này đạo hạnh cũng đã tăng thêm, Nguyên khí có chút dồi dào rồi, ngươi về kiểm tra lại. Ta muốn hắn thực sự cứng cáp thu phục toàn bộ ngũ đại gia tộc các ngươi, như vậy mới có thể đường đường chính chính đến với hắn. Ngươi cũng là phụ nữ, ngươi hiểu được nỗi lòng của nữ tử chúng ta khi nam nhân mình yêu thương không đủ mạnh mẽ chứ, đúng không?”
Minh Nguyệt hiểu, nàng từng đôi lúc khinh bỉ Hào Nam vì đạo hạnh không đủ, nhưng giờ đây, nàng không than thân trách phận, nàng sẽ cố gắng giúp Hào Nam gặt hái thêm sức mạnh.
“Ta giao hắn cho ngươi, bảo hộ hắn cho tốt, đừng để chuyện thế này xảy ra lần thứ hai. Để làm được điều ta nói thì ngươi cũng nên tu luyện cho cẩn thận. Hắn ta có thể đa tình, ta chấp nhận vì đó là bản tính của hắn. Ta đánh đổi tất cả chỉ vì hắn mà thôi, nhưng nếu ngươi làm gì tổn hại đến hắn, thì cứ coi chừng cái mạng của ngươi. Hắn xảy ra chuyện gì, ta sẽ lấy mạng của ngươi trước tiên!”
Phương Ngân nghỉ một lát, nàng lại nói tiếp:
“Cũng phải nói thêm, đừng bày trò thành thân với hắn trước ta. Phải nhớ rằng ta là nữ nhân đầu tiên của hắn. Ngươi hay bất cứ mụ đàn bà nào định nẫng tay trên của ta, thì mặc dù hắn cảm thấy thế nào, ta cũng sẽ cho đầu của con tiện nhân đó rơi xuống đất. Ngươi hiểu rõ ta như vậy, chắc chắn thừa biết rằng ta không nói đùa.”
Minh Nguyệt có chút lạnh gáy, đành phải gật đầu khi thấy Phương Ngân dù không làm gì đặc biệt nhưng cũng đã tỏa ra chút sát khí. Nhất định phải thật cẩn thận.
Hào Nam thì vẫn mê man không biết gì, Phương Ngân tranh thủ ngắm trộm hắn một cái, rồi vô ảnh vô tung biến mất, để mặc Minh Nguyệt đứng đó với hắn.
Minh Nguyệt trông thấy Hào Nam đã tỉnh dậy khi ngủ sâu như vậy, hắn mở miệng hỏi tình hình sau đó, nàng chỉ cho xem vết thương sau lưng nàng. Hào Nam thấy có chút áy náy, xin lỗi rối rít, Minh Nguyệt không để tâm lắm, chỉ cần biết hắn bình an là nàng cũng đã an tâm rồi.
Dứt lời, hai người cố gắng di chuyển ra khỏi cánh rừng Tùng Lâm.
—————————-
Ở phía bắc của Ngọc Lục Bảo, là nơi mà ba chị em họ Phạm đang bị tạm giữ như tù nhân ở trong trại chính. Một cô gái mặc y phục trắng xanh lục có thêu hình con phượng đang múa ở bên hông, bên hông còn lại có dắt thêm một thanh trường kiếm dẹt mỏng. Người đó chính là người được nữ thủ lĩnh nhóm chiến binh của Trà Hoa gọi là sư tỷ.
Vị sư tỷ đó, còn có cái tên đầy đủ là Phạm Thu Cúc.
Chị em đoàn tụ, đáng lẽ ra không khí phải vui vẻ náo nhiệt. Đây đằng này lại trầm ngâm đến đáng sợ, Thu Cúc với dáng vẻ mỹ nhân thành thục đang dùng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía ba người chị gái của mình, điều này là điều vô cùng quái lạ.
Thu Quyên rụt rè lên tiếng:
“Cúc Cúc à, bọn chị đây mà, em không nhận ra sao?”
Thu Hà và Thu Bích đang chờ phản hồi từ Thu Cúc, nhưng Thu Cúc đang định lên tiếng thì người đội trưởng kia như nghe thấy cái gì, tự tiện xông vào lều trại quát nạt:
“Tục danh của sư tỷ, ngươi không phải thích gọi là gọi!”
“Hoa sư muội, đủ rồi! Chuyện này để ta xử trí”
Thu Cúc lạnh lùng lên tiếng, nữ chiến binh họ Hoa kia không dám cự nự gì thêm.
Cái kiểu nói chuyện thời phong kiến thế này là sao chứ? Đám Thu Hà vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc là lọt vào hành tinh khỉ gió gì thế này. Em gái họ lại đang đứng trước mặt họ bằng xương bằng thịt, mà cách đây không lâu bọn họ còn tưởng là chết rồi.
Đám Thu Hà trợn mắt khó hiểu thêm một lúc nữa, Thu Cúc làm sao mà lại có khí phách kinh người như thế này được, đã thế lại còn ra dáng mỹ nhân còn hơn cả ba bọn họ cộng lại. Thu Hà còn đang định lên tiếng, thì Thu Cúc đã mở miệng trước:
“Hoa sư muội, mang những người này đến phòng dành cho khách, đối đãi với bọn họ cẩn thận chu đáo, không được phép ngược đãi. Vì những người này nhân thân không rõ ràng, quê quán cũng mập mờ, cứ tạm thời giữ họ ở đó. Ta sẽ bẩm báo cho sư phụ để người được rõ về vấn đề này trước tiên, sau đó sẽ thông báo với các muội sau. Tiễn khách.”
Thu Cúc nói xong rồi đi vào phòng riêng, đám Thu Hà đang định gào lên đòi gì đó nhưng nhanh chóng bị nhóm sư muội của Thu Cúc đè xuống đất khống chế, đem giải đi chỗ khác theo lệnh của Thu Cúc khi nãy đã ban.
Khi không còn người khác xung quanh, Thu Cúc mới từ từ rơi lệ, cô lẩm nhẩm:
“Vậy là các chị, các chị đã gặp được em, chúng ta lại được đoàn tụ rồi… hức hức… Anh Minh, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giúp em giữ được mạng, giúp em có hy vọng… Em nhất định sẽ tìm được anh để đền ơn, cho dù trong quá khứ anh gây ra bao nhiêu tội lỗi, em cũng nhất định tìm được anh, nhờ anh và tiên dược mà em mới được ở đây, thật sự là tốt quá rồi…
… Hãy chờ em.”
Thu Cúc nhớ lại hình ảnh của nam nhân nọ, người mà cô vẫn hằng mang ơn…
Còn Đoàn Minh? Hắn ta vừa mới được tha tội đã dở chứng đi bắt trộm chó ăn thịt. Cũng may là tốc độ chạy của hắn rất tốt, đám dân nữ chỉ chửi bới chứ không có tóm được hắn.
Đột nhiên thằng Minh cảm thấy lạnh gáy, hắn chửi thầm:
“Đéo mẹ tự dưng đứa nào réo tên mình thế nhỉ? Réo ít thôi, bố mày không nợ tiền của mày đâu. Bố sống cả đời chưa nợ tiền ai bao giờ nhé.”
Vung chân đá vào hòn sỏi ven đường, thằng Minh vô tình đi về phía thị trấn ở cách ngôi làng không xa. Thị trấn này tuy không lớn, nhưng chắc là sẽ có việc để cho hắn làm sống qua ngày.
Moi thông tin thôi mà cũng khổ vãi cả đái ra.