Posted in

Tàn Bạo Trong Im Lặng

Chương 11: Trà Hoa quán thêm những đệ tử mới

Sau khi đám Thu Hà bị áp giải về phía lán trại cho khách khứa rồi giam ở đó, đương nhiên người bị giam bị ít nhất ba cặp mắt của mấy đệ tử Trà Hoa dán chặt vào, có muốn nhích một bước ra ngoài cũng khó.

Thu Cúc lạnh lùng như vậy với những người chị của mình, là vì nàng còn cần một số thứ phải điều tra lấy thêm thông tin, chưa thể manh nha vọng động vào lúc này, sẽ gây ra một số chú ý không cần thiết.

Thu Cúc nhắm mắt hồi tưởng lại những chuyện khủng khiếp năm xưa trên đường đến thăm ba người chị của mình, khoảnh khắc mà nàng ta bị cưỡng hiếp bởi một tên bệnh hoạn nào đó có khuôn mặt râu ria đầy lông lá, nàng ta đã muốn mình chết đi ngay lập tức. Và quả thực, tên đàn ông hôi hám kia trong khi cưỡng hiếp nàng đã dùng dao liên tiếp đe dọa, thi thoảng cứa lung tung vào những bắp thịt trên da thịt mềm mại trắng nõn kia, máu chảy ra càng nhiều thì hắn lại càng thích.

Đến lúc chán rồi, cần phải kết thúc hợp đồng như thời hạn đã định, hắn ta thay con dao đi, cầm một cục gạch giấu sẵn trong áo khoác đập liên tiếp vào khuôn mặt của Thu Cúc làm khuôn mặt xinh đẹp lúc này nát bấy như pate nhuyễn, răng thì rơi cả ra ngoài, máu me chảy be bét thấm cả ra thảm trải dưới sàn, trông kinh dị và thương tâm vô cùng.

Khi thấy Thu Cúc đang thoi thóp thở, mắt lúc này bên trái đã sưng vù không còn mở ra được nữa, mắt phải thì còn thấy lờ mờ, chỉ thấy tên lông lá lấy vội cái áo khoác tẩu thoát nhanh chóng khỏi hiện trường, nàng cố gắng nhấc cánh tay lên như muốn đứng dậy truy đuổi tên cưỡng hiếp, nhưng sức nàng cũng chỉ làm được có thế.

Sau đó một lúc không lâu, lúc nàng cảm nhận tia sự sống đang mong manh dần trong cơ thể nàng thì một gã đàn ông khác, cũng béo ú nhưng mặc áo cộc quần ngố đi giày bata bước đến cạnh thân xác nàng. Thị lực tuy yếu ớt nhưng nàng vẫn kịp ghi nhớ khuôn mặt đó, mái tóc đó, có chút đẹp trai, có chút làm nàng xáo động con tim, nhưng rất tiếc lại không thể mở miệng ra nói một câu chào mừng người đàn ông đó.

Nàng đã nhớ ra! Đúng vậy, đó là tên tội phạm khét tiếng mà báo đài thi thoảng vẫn hay đưa tin về hắn, chính là hắn. Gã này có cái tên đầy đủ là Đoàn Minh!

Đoàn Minh không quá vội vã, hắn liền cầm một lọ dung dịch phát sáng lên đổ hết vào miệng nàng. Nàng cố gắng làm theo cử chỉ của hắn, dung dịch xanh lục phát sáng kia đổ vào đến đâu là nàng cố gắng nuốt chừng đó.

Chỉ nghe thấy thấp thoáng: “Hy vọng, đương nhiên là còn hy vọng. Cô phải sống, nếu tôi có thể cứu cô sống, đây sẽ là lời tạ lỗi chân thành nhất tôi nghĩ ra. Nhưng chỉ cần cô sống, dù ở đâu, thì cô vẫn có thể đi tìm thứ mình cần!”

Đoàn Minh nói xong thì vội vã rời đi, mắt nàng nhắm lại, không còn biết gì nữa.

Sau đó, không biết bao lâu trôi qua, Thu Cúc thấy mình đang mặc bộ đồ tang lễ của người chết, nàng tìm thấy mình nằm trên một cánh đồng cỏ xanh thơm ngát, rộng mênh mông đang đón ánh ban mai buổi sớm, khung cảnh này là khung cảnh vô cùng yên bình.

Thu Cúc bắt đầu đứng lên, tay nàng sờ soạng lên khuôn mặt, hàm răng, sống mũi, đôi gò má, đôi môi, tất cả đều lành lặn. Nàng bước đi, bước đi mãi trên thảm cỏ xanh ngát, rồi chạy, từng sải chân của nàng lúc này tốc độ chẳng kém gì những vận động viên điền kinh trong một cuộc thi chạy nước rút. Từng bước chạy của nàng đều đầy sức sống và sức mạnh, không hề có dấu hiệu mệt mỏi nào trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Chạy đi chạy mãi, rồi đi bộ, suốt ba ngày ba đêm nàng tìm được đến một hồ nước, một hồ nước lớn được bao phủ bởi đồng cỏ và bìa rừng. Thu Cúc đột nhiên cảm thấy yên bình đến lạ, hồ nước trong veo trong đêm trăng tròn. Nàng ngước đầu nhìn lên, mặt trăng ở đây không nhỏ và trắng như ở Trái Đất. Nó to, rất to, chỉ biết là to đến mức mà nhìn từ đây là là thấy như một khối cầu khổng lồ sắp sửa va chạm với hành tinh này.

Đừng một lúc ngắm nhìn ánh trăng sáng vằng vặc, nàng lại cúi xuống nhìn lên mặt hồ nước. Tuy vẫn là khuôn mặt đó, nhưng lúc này con mắt đã sâu hơn, nước da trắng trẻo hơn, đôi môi và gò má như đóa hoa sen vậy, có sắc hồng nhạt mà bắt mắt, vừa có nét tươi trẻ, vừa có nét nhẹ nhàng.

Phụ nữ con gái thì thích đẹp và sạch sẽ, Thu Cúc cởi bỏ bộ đồ đang mặc rồi từ từ trầm mình xuống hồ, thân hình nõn nà kiều diễm, bộ ngực lẫn cặp mông đều phổng phao nay lại tràn đầy sức sống, thằng đàn ông nào nhìn ngắm tuyệt tác này thì không tránh khỏi ý đồ xấu dậy lên trong óc. Nàng cứ như vậy đắm mình vào trong hồ, uống từng ngụm không khí trong lành nơi đây, tận hưởng từng giây phút được dòng nước ấm áp bao phủ cơ thể.

Phải đến khi trời sáng nàng mới rời khỏi hồ nước, ánh nắng ban mai trở lại, nhưng quần áo vứt trên bờ thì lại không cánh mà bay.

Khi nàng tất tả chạy trên đồng cỏ tìm lại y phục, đi mãi, đi mãi thì không may lọt vào một cánh rừng sâu hun hút. Thu Cúc cứ khỏa thân như vậy bước đi, thì đột nhiên đụng phải một bầy sói vô cùng hung dữ, bầy sói có năm con, chúng nhìn về phía Thu Cúc với đôi mắt đỏ lòm.

Nhưng đó không phải là đôi mắt thèm thịt, mà là đôi mắt ham muốn nhục dục.

Đám sói không nhanh không chậm đi đến, từ từ quật ngã một Thu Cúc đang đứng chết trân xuống đất. Thu Cúc nằm dưới đất, mắt mở lớn, mấy con sói này… chúng muốn được ân ái với nàng!

Điều quái quỷ gì đang diễn ra thế này?! Sói lần này không ăn thịt người mà đòi… ân ái người, lại nhắm ngay đúng một nữ nhân dung nhan tuyệt mỹ, sói mắt tuy hung ác nhưng đúng là biết cách chọn mỹ nhân, con mắt tinh tường như mấy gã đàn ông chuyên đi địa hàng gái.

Mấy con sói này có bản năng y người hay sao đó… mỗi con làm một nhiệm vụ làm Thu Cúc thoải mái. Hai con liếm tai, một con thì chồm lên người nàng thưởng thức cặp đào tiên, con thứ tư thì chơi đúng đòn hiểm nhưng lại làm Thu Cúc sướng như muốn phát điên, là nó thè lưỡi liếm ngay cái lồn mũm mĩm của nàng. Chỉ có còn còn lại thì đang đứng ngoài chờ đến lượt, nó tỏ rõ bộ mặt cáu bẳn với đồng bọn, hàm răng sắc nhọn lúc nào cũng nhe ra như muốn chơi người thiếu nữ kia ngay vậy.

Sói có cái lưỡi dài hơn người, chúng lại còn quá thành thục như thế này làm Thu Cúc không sao cưỡng lại được cái sung sướng này, những cử chỉ như vậy, làm Thu Cúc cảm thấy làm phụ nữ đôi khi cũng thật tuyệt.

Cái cảm giác bị hiếp dâm lẽ ra phải ở lại đó để nhắc nhở Thu Cúc, lẽ ra nàng nên cảm thấy ghê tởm, nàng phải hết sức chống trả để thoát ra, nàng nhớ như in cảm giác bị tên hiếp dâm đút cu vào lỗ lồn, nó đau đớn vô cùng, cảm giác này như đang xé nát toàn bộ thân thể nàng. Đám sói này cũng đang có hành động như vậy, nhưng cảm giác mà nàng nhận được nó khác đi nhiều lắm, nó làm nàng vô cùng thoải mái, đầu óc của nàng đang dần bị lấn át bởi bản năng ham muốn của nữ nhân. Nàng đã có quyết định của riêng mình mà không có đắn đo suy nghĩ gì thêm.

Và bản năng của người phụ nữ chiến thắng, thả lỏng thân thể, nàng hé mở đôi môi đào ngậm lấy lưỡi của một con sói, cái lưỡi nhỏ bé của nàng chơi đùa với lưỡi sói dài ngoằng, xong con này lại đến lượt con kia.

Nụ hôn ướt át với mấy con vật bốn chân không làm Thu Cúc cảm thấy kinh tởm, nàng còn thích thú với chúng, bản năng của người phụ nữ khi hứng tình như đưa đường chỉ lối cho nàng, bộ ngực lẫn hông ưỡn lên, đôi chân ngọc ngà dạng ra để con sói ở dưới tiện miệng chăm sóc cái lồn dâm đãng kia.

Được một lát, coi bộ biết bú liếm kiểu này chỉ làm nữ nhân kia thêm hứng tình, sói cả đám đồng loạt lui ra. Con đầu đàn lúc này bắt đầu ưỡn người lên, kê con cặc dữ tợn vào cửa mình của Thu Cúc. Không phải là cảm giác đau đớn khi bị tước đi lần đầu, không còn thốn, đầu óc nàng lúc này như bầu trời bị đám mây đen mang tên dục vọng che phủ.

“Ahhh….ahhh… sướng… thiếp sướng, mau làm mạnh hơn,… ahhh…”

Thói quen xưng hô kiểu cổ xưa thế kia cũng một phần do lậm ngôn tình mà ra, nhưng có nói kiểu này kiểu kia thì sói cũng không hiểu tiếng người. Nó mặc kệ, nó chỉ hiểu là nữ nhân kia đang hứng tình dữ dội, và nó đã đúng.

Sói như một gã đàn ông chuyên nghiệp dùng con cặc to bản xuyên phá lỗ lồn của Thu Cúc, Thu Cúc nhìn sang thấy bốn con sói kia tiu nghỉu như mèo bị cắt tai thì bàn tay ngọc ngà cùng nàng nhẹ nhấc lên, ra hiệu cho đám còn lại tiến đến cùng thưởng thức nàng.

Được mời thì tội gì không ăn, Sói cả lũ cùng tiến đến, cùng con sói đang “làm việc chính” kia thỏa mãn người nữ nhân dâm đãng kia. Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, những con sói kia thay phiên nhau thỏa mãn lỗ lồn dâm đãng của Thu Cúc đến nỗi cả lũ mệt nhoài mà nằm ra đất ngủ vùi.

Còn Thu Cúc, nàng quá no nê tinh dịch rồi, khi đám sói xuất tinh nên cơ thể nàng, nàng ta trét số tinh dịch bôi lên mặt, rồi phần lớn cho vào miệng thưởng thức, chưa đủ thì thò tay đến lỗ lồn móc cho tinh dịch chảy ra, rồi đưa lên miệng thưởng thức.

Sau ngày hôm đó, không biết vô tình hay gì mà da dẻ Thu Cúc có vẻ còn trắng hơn hồng hào hơn hồi mới đặt chân đến đây, về tình dục thì nàng chưa bao giờ thiếu thốn dù cho có ham muốn rất mạnh. Nàng cũng rất biết cách chiều lũ sói, khi chúng không địt nàng được, thì vẫn còn cái đôi môi hồng dâm đãng không kém gì môi dưới của nàng bò lại bú cặc cho chúng. Nhờ vậy mà nàng vẫn dư sức thỏa mãn “năm người chồng của nàng.”

Thu Cúc cứ như vậy ăn nằm với lũ sói, không chỉ có ân ái, nàng còn được chúng đưa đi chơi thưởng ngoạn, khắp cảnh đẹp nhất của khu rừng này cùng với những muôn thú dị thường đều được nàng chiêm ngưỡng qua. Quả đúng là lạc vào khung cảnh thần tiên, nàng ước gì thời gian cứ như vậy trôi đi…

Và lũ sói thì không đáp ứng nguyện vọng đó, một ngày nàng đang ngủ say sau đợt mây mưa mặn nồng, năm con sói nhìn nhau, rồi bước vào trong màn đêm khi nàng còn đang say ngủ.

Nhưng khi chúng bỏ đi, nàng nhận được một bộ y phục cổ dành cho nữ nhân, bộ áo trắng hồng này được ướp hương cẩn thận, có thể ngửi thấy mùi thơm rất nhẹ, một cái kẹp tóc sáng vàng ròng trông rất sang trọng, một thanh trường kiếm mỏng dẹt, cuối cùng là một đôi giày vải.

Vận y phục hoàn chỉnh xong, trông Thu Cúc lúc này không khác gì một nữ nhân thời Trung Quốc phong kiến chính cống là bao. Nàng xoay người một vòng, cầm thanh kiếm lên rút ra xem, lưỡi kiếm dẹt, mỏng nhưng vô cùng sắc bén. Bằng chứng là nàng vừa vung nhẹ một cái, một cành cây dày phải đến hai mươi phân lập tức rụng xuống, vết cắt sắc và ngọt không kém gì vừa bị đốn bởi một thợ mộc chuyên nghiệp. Nàng nhìn kỹ lưỡi kiếm, trên đó có ghi gọn hai chữ: “Thủy Kim”.

Cuối cùng, là một món đồ vô cùng kỳ dị, là một cái túi không gian, nàng thò tay vào lấy đại ra một thứ, hóa ra là một cái chai thủy tinh cỡ một lit rưỡi, bên trong thì… toàn là tinh dịch của đám sói kia.

Mà cũng không biết đấy là sói gì, phải có đến gần trăm cái chai như thế, Thu Cúc mỉm cười yêu thương, nàng ôm lấy cái chai rồi nhét vào cái túi không gian… Nỗi buồn của nàng lúc này được nhanh chóng thay thế bằng niềm vui.

Đi nốt đôi giày vào, dù lúc này có y phục mới nhưng nàng vẫn không vui hơn, có chút gì đó buồn buồn trong đôi mắt đen láy kia.

Rồi nàng đi ra khỏi rừng, cơ duyên giúp nàng gặp được Lý Phương Ngân, cũng là sư phụ nàng bây giờ.

Thu Cúc được nhận vào Trà Hoa quán, ra sức tu luyện nguyên khí và dương khí, còn được sư phụ ra sức bồi dưỡng, ra trận trên chiến trường chẳng hiểu sao nàng lại không một chút sợ sệt gì, không một chút đau thương hay cảm xúc gì rõ ràng có thể thâm nhập con tim nàng…

Từng kẻ thù một của nàng ngã xuống, mọi trận chiến của Trà Hoa có Thu Cúc tham gia, đều mang về chiến thắng vang dội cho phe Trà Hoa. Một thời gian ngắn sau đó nữa, tức là hiện tại, Nguyên khí của nàng đạt lên đến Nguyên tôn đỉnh cấp, một tốc độ tu luyện vô cùng khủng khiếp!

Ngay cả Dương khí nàng cũng dồi dào chẳng kém, cũng đã là Dương đại Đỉnh cấp, khi kết hợp lại, Thu Cúc cũng có tu vi chỉ đứng sau sư phụ mình trong Trà Hoa quán mà thôi.

Có điều, trong suốt thời gian tu luyện rồi chiến đấu, chưa một lần nào nàng được nếm lại mùi vị của sự ân ái. Nàng chỉ thích thú với mấy cái chai được tặng, thi thoảng đưa lên miệng uống, khi thì đưa xuống lỗ lồn dâm đãng đòi hỏi. Dù không có nam nhân ân ái nhưng nàng vẫn thấy thỏa mãn, nàng thích thú cảm giác có chút tinh dịch đọng trong lỗ lồn của mình.

Khi gặp được Hào Nam, nhưng Thu Cúc cũng chỉ xem như bạn bè bình thường, nhưng vì hoàn cảnh nên không chạm mặt nhau được. Thu Cúc cũng không quá để ý Hào Nam, nàng bận để tư tưởng của mình nơi rừng hoa tiên cảnh kia rồi, nếu không phải nơi thần tiên đó, thì nàng cũng đang tơ tưởng thằng Minh, ân nhân của nàng.

Lúc này đây, gặp lại được người thân làm nàng có chút xao xuyến, mình thay đổi diện mạo như vậy nhưng ba người chị vẫn nhận ra, quả đúng là con mắt của người có siêu năng lực. Thu Cúc cắt đi dòng suy tưởng… Nàng tự chửi mắng mình ngu dốt, đây là đang làm nhiệm vụ sư phụ giao mà lại có những ý nghĩ dâm đãng hư hỏng như vậy, nhất là lại còn có ham muốn với… động vật. Chuyện tày trời này nhất định không được để lộ ra ngoài, nhất là với người trong mộng của nàng, là gã Đoàn Minh.

Nghĩ ngợi mãi cũng mệt đầu, nàng hít thở một hơi thật sâu rồi bước vào trong căn lều dành cho khách…

Ba người đám Thu Hà đang ngồi trò chuyện rôm rả làm sao thoát khỏi nơi chết tiệt này, thì Thu Cúc bước vào. Trong lúc các chị của Thu Cúc còn đang im lặng, nàng nhẩm nhẩm câu chú:

“Âm thanh ngưng đọng”

Tức thì ở ngoài kết giới thì không ai nghe thấy tiếng động bên trong kết giới nữa. Lúc này thì Thu Cúc mới lên tiếng:

“Các chị, trước hết cho em thứ lỗi về cách hành xử lỗ mãng vừa rồi. Nhưng cần phải làm thế tránh bị lộ thông tin chúng ta là người ngoài hành tinh. Em mong các chị hiểu về tình thế bây giờ…”

Thu Hà từ tốn đáp lại:

“Không sao đâu em, nhân tiện sao em đổi khác nhiều thế? Chúng chị còn tưởng em chết rồi cơ, lúc đó đã đưa linh cữu của em xuống đất đen rồi, giờ lại được cùng nhau đoàn tụ, quả thực cuộc đời này lắm cái bí ẩn không kể hết.”

Thu Bích cũng góp vui chất vấn:

“Phải đấy, mà tại sao phải che giấu thân phận của tụi chị. Bộ em đang giấu các chị cái gì hở?”

Khi Thu Bích và Thu Hà đang trò chuyện, chỉ có Thu Quyên là ngầm quan sát Thu Cúc. Không biết là con bé này đến đây bao lâu mà giờ nhìn thân hình nó kìa, trông còn ngon hương ngọt nước hơn cả ba người chị của nó. Thu Quyên nhìn ngực Thu Cúc, rồi lại nhìn ngực mình, rõ ràng là hàng của em út ngon hơn, cái này làm Thu Quyên có chút khó chịu.

“Rất xin lỗi chị, chị hai, thực ra là gần đây chúng em có phát hiện ra hai vật thể từ trên trời lao xuống, không rõ là vật gì nhưng có thể gây nguy hại nên sư phụ cử em đến để điều tra. Nhóm của em điều tra vô ý bắt giữ các chị, vì các chị lái vật thể đầu tiên. Còn vật thể còn lại rơi ở một nơi cách khá xa nơi này, nơi đó được gọi là Hồng Thạch Bảo.”

Ba người Thu Hà giật bắn mình, đặc biệt là Thu Bích nắm chặt nắm đấm run run lên, nàng phải kiềm chế lắm mới không gào lên những tiếng kích động, nhưng sắc thái giận dữ thì đã biểu lộ cả ra ngoài khuôn mặt của nàng rồi.

Đám Thu Hà không quá tức giận khi thấy Thu Cúc vẫn còn sống, nhưng Thu Bích thì vẫn phẫn nộ như vậy

Thu Cúc nhác thấy, liền hỏi:

“Chị Bích, chị làm sao thế? Vật thể đó có liên quan gì đến chị?”

Thu Bích chỉ lẩm bẩm:

“Tên Minh… tên Đoàn Minh đó…”

Vừa nói vừa nghiến chặt hàm răng lại.

Thu Cúc nghe rõ mồn một, liền hân hoan hỏi lại:

“Anh Minh cũng ở đây sao? Thật tốt quá, em muốn gặp anh ấy… Em chờ anh ấy đã lâu rồi…”

Thu Bích trợn mắt, phản ứng lại gay gắt:

“Em có điên không mà đòi gặp hắn?! Hắn đã ra tay cưỡng hiếp em một lần rồi đấy, còn suýt giết em nữa! Em có biết rằng chính hắn cũng là người ra tay đoạt mạng hai bác Đổng là bố mẹ của Hào Nam không?! Một con thú giết người không ghê tay như vậy mà em lại dám nói là muốn đi gặp hắn? Em có còn tâm trí không đấy?”

Thu Cúc ngây người không hiểu gì, Thu Hà cũng ngạc nhiên hết sức, liền hỏi lại:

“Tên đó giết vợ chồng bác Đổng sao? Thật sự thì… chuyện này thì chúng ta không thể tha thứ cho hắn được nữa rồi… Người thiện lương như vậy hắn còn đoạt mạng, không hiểu hắn bị làm sao nữa…”

Thu Bích cố nén cơn giận dữ, không nói gì nữa. Thu Quyên và Thu Hà trầm ngâm, bọn họ có vẻ rất quyết tâm, muốn tìm bằng được gã điên này để trả thù. Thu Cúc thấy như vậy không đúng, vẫn kiên nhẫn phản bác lại:

“Chị Bích, chị bình tĩnh. Em xin chứng nhận với hai chị, chính anh Minh là người cứu em khỏi cái chết, như vậy thì giờ này chúng ta mới được đoàn tụ. Tên cưỡng hiếp em sau đó đi đâu không rõ ràng, nhưng em tin chắc một điều, không có anh ấy thì không có em.”

Thu Bích chỉ gọn lỏn đáp:

“Vậy đây thì sao, một việc tốt không đổi lại được ngàn việc xấu.”

Thu Bích moi đâu ra một cái máy chiếu nhỏ, rồi dùng sức mạnh phóng to nó lên, máy chiếu hoạt động, chiếu lại đoạn phim Đoàn Minh hạ sát vợ chồng bác sĩ Đổng bằng một con dao quắm. Cảnh tượng vô cùng man rợ…

“Tạm thời phải giấu Hào Nam chuyện này, nếu không sẽ là vô cùng kích động.”

Thu Quyên lên tiếng, rồi Thu Hà đứng hẳn dậy nhìn vào mắt Thu Cúc mà nói:

“Cúc, giờ chị biết rằng em đang mâu thuẫn, nhưng xin em, hãy để bọn chị đi, nếu không ngăn chặn tên này lại, không biết bao nhiêu người vô tội nữa sẽ phải chết. Hôm nay coi như chị mạo muội, lấy tư cách người làm chị ra cầu xin em, hãy để chị tóm gọn tên khốn này, bắt hắn đền tội với người đã chết!”

Thu Hà còn đang định quỳ xuống, thì một nữ nhân khác bất ngờ xuất hiện sau lưng Thu Cúc, cô ta lảnh lót lên tiếng:

“Ta sẽ không để các cô đi đâu hết.”

Thu Cúc quay ra sau, cô liền quỳ xuống hành lễ với sư phụ mình:

“Bái kiến sư phụ”

“Sư phụ sao?” Đám Thu Hà ngẫm nghĩ, nếu thế thì cô ta hẳn phải là người mạnh nhất ở đây. Thu Bích chẳng kiêng nể gì, ngạo nghễ thách thức:

“Sư phụ à, hiện giờ chúng tôi đang rất vội, xin sư phụ thả chúng tôi đi được không? Chúng tôi sẽ không tiết lộ hay làm gì quá đáng với cô đâu. Nhé?”

Thu Cúc hít vào một hơi, thầm nghĩ “Chị cho rằng sư phụ dễ đùa như vậy sao?”. Rồi sư phụ cũng lên tiếng đáp lại:

“Xông vào lãnh thổ không rõ tên với không một chút thông tin nào, đó chỉ đơn giản là một hành động thí mạng ngu ngốc mà thôi. Các ngươi không phải người ở đây thì chớ vọng động, tốt nhất là nên nghe theo sự chỉ dẫn của ta, kẻo sau này hối không kịp.”

Thu Bích không nói gì thêm, nàng hít một hơi vận sức muốn thử lửa với vị sư phụ kia, nhưng chưa kịp làm gì, thì sư phụ nọ đã sấn đến trước mặt nàng. Nàng còn đang tự hỏi vì sao tốc độ di chuyển của sư phụ đó lại khủng khiếp như vậy thì bàn tay của vị sư phụ đó đã vỗ nhẹ vào thái dương của Thu Bích, làm nàng ngã rầm ra đất, bất tỉnh nhân sự không còn biết gì nữa.

Thu Hà và Thu Quyên cả Thu Cúc không dám nói một tiếng nào. Thấy Thu Bích không sao mới tạm thở ra nhè nhẹ, vị sư phụ đó lại nói tiếp:

“Các ngươi tu vi không tồi nhưng còn yếu kém, ta lần này phá lệ thu nhận các ngươi làm đệ tử, nhớ chú tâm rèn luyện. Ta đương nhiên hiểu cái cảm giác một người yêu thương bị kẻ lạ mặt tàn sát của các ngươi, nhưng nếu manh động thì các ngươi sẽ chỉ cắm đầu vào chỗ chết nhanh hơn thôi. Xét về thực lực thì ta e ngại có khi kẻ mà các ngươi đang truy tìm công lực có khi còn bá đạo hơn ta, nên phải hết sức cẩn trọng, tuyệt đối không được khinh thường địch thủ. Ta nói vậy các ngươi đã rõ chưa?”

Thu Hà và Thu Quyên chỉ gật đầu như cái máy, lúc này vị sư phụ đó nói tiếp.

“Nể tình các ngươi là tỷ muội của Thu Cúc nên ta không nặng tay, thôi, dù sao trời cũng đã nhá nhem tối rồi, ngươi mau sửa soạn thay đồ nghỉ ngơi, ăn chút gì đó ngon miệng rồi sáng mai về quán rượu của ta, sẽ có người dẫn đường. Còn nữa, ta tin các ngươi cũng quen biết một thanh niên tên Hào Nam, hắn cũng sẽ đối đãi với các ngươi tử tế nên đừng lo.”

Trừ Thu Bích đang bất tỉnh, không khí trầm mặc bao trùm lấy cả bốn người trong căn lều.

Vị sư phụ đó nói như chém đinh chặt sắt, giọng điệu còn pha chút nộ khí:

“Ta biết là các ngươi đang rất tức giận, cả ta cũng tức giận không kém khi chứng kiến phụ mẫu của đệ tử bị giết hại như vậy. Được, gã ta tên Đoàn Minh đúng không? Ta thân làm sư phụ lấy danh dự và thân thể ra thề rằng, từ nay sẽ dốc sức truy đuổi Đoàn Minh, sống thì phải tóm được người mà chết thì phải thu được xác. Ta, Lý Phương Ngân xin thề.”

Lý Phương Ngân là tên của vị sư phụ đó, đám Thu Hà và Thu Quyên nhủ thầm, nhưng sau đó bọn họ cũng được lời thề kia tiếp sức không nhỏ, có lời thề sắt thép như vậy, bọn họ không còn sợ những hiểm nguy trước mặt nữa, họ hoàn toàn bị khuất phục bởi khí phách oanh liệt của vị sư phụ mới này. Không chần chừ một khắc nào nữa, họ cúi xuống hô to:

“Sư phụ!”

Lý Phương Ngân mới lên tiếng tiếp tục:

“Nghỉ ngơi đi, các ngươi sẽ đi gặp Hào Nam vào ngày mai, công cuộc huấn luyện không dễ chịu chút nào đâu. Ta sẽ thông báo việc này với toàn bộ đệ tử của Trà Hoa vào nay mai, Thu Cúc, ngươi cũng có mặt.”

“Thưa vâng”

————————————-

Hào Nam và Minh Nguyệt lúc này cũng đã quay lại được quán Trà Hoa sau mấy ngày rong ruổi chiến đấu trong khu rừng Tùng Lâm…

Còn Đoàn Minh, hắn cảm thấy một luồng nhiệt khí chạy dọc sống lưng khi đang đi bộ trong thị trấn, cảm giác này, báo hiệu cho hắn đối thủ thực sự của hắn sắp xuất hiện.

Được dùng đến căn cốt sức mạnh, quả thực là rất phấn khích, Đoàn Minh phất tay một cái, bầu trời đang sáng bỗng nhiên tối sầm lại, sấm chớp nháy liên tục, sét giật đì đùng làm người dân trong thị trấn được một phen hoảng hốt mà chạy hết vào trong nhà.

Mây mù nhanh chóng tan đi, Đoàn Minh thu hồi lại sức mạnh, một nụ cười hung ác nở trên môi của hắn…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *