Posted in

Tàn Bạo Trong Im Lặng

Chương 2: Xuyên không hay là xuyên thời – 2.

*chú thích: đoạn hội thoại bằng ngoại ngữ sẽ được viết in nghiêng.

Trái Đất, một địa điểm nào đó ở Bắc Phi, năm 2020.

“TẤT CẢ NẰM XUỐNG, SÚNG MÁY CỦA ĐỊCH ĐANG KHAI HỎA!”

Mười tám người lính của Liên Hợp Quốc sống sót đang cố thủ trong một chiến hào, họ đang phải rất vất vả cố thủ chống lại từng đợt oanh kích của kẻ thù ở phía bên kia chiến tuyến. Thi thoảng trong những khoảnh khắc hiếm hoi tiếng súng máy ngừng lại, họ lại dương những khẩu AK-47 của mình lên xả lại trả vào những tên địch đang hung hăng lao về phía bọn họ. Đương nhiên, năm trong sáu tên lập tức ngã vật xuống đất.

Tên còn lại quay đầu chạy ngược về vị trí của đồng đội, nhưng mới chạy được vài bước, cũng trúng một viên đạn vào lưng. Mắt hắn trợn ngược rồi thân thể to lớn đó cũng ngã vật xuống đất, cũng nối gót ra đi theo những đồng đội xấu số của hắn.

Ngay khi sáu tên thổ phỉ vừa đăng ký hộ khẩu thường trú tại Âm phủ, tiếng súng máy Barnitzke lại vang lên. Mấy người lính mặc đồ của Liên Hợp Quốc này lại phải cúi thấp xuống, tránh khỏi những viên đạn hung hăng đang lao đến đoạt mạng bất cứ một sinh vật sống nào trên đường đi của chúng.

“Tạch tạch tạch tạch…”

Tiếng súng máy lúc này vang lên còn dữ dội hơn, nhiều đạn được nhả ra hơn mà bay về phía của những người lính Liên Hợp Quốc. Việc chống đỡ của mười tám người lính này giờ trở nên khó khăn hơn bao giờ hết khi bên kia chiến tuyến lúc này, có đến 4, thậm chí 5 khẩu súng máy Barnitzke được mang ra, khi đến nơi thì đám thổ phỉ lập tức bóp cò, xả đạn tới tấp vào vị trí nơi mười tám kẻ địch của chúng đang ẩn nấp.

“Mày nhìn thấy được gì không?”

Một người lính tên Anderson lúc này quay ra hỏi một người lính khác, tên là Minh. Người lính tên Minh này dũng cảm hơn đôi chút, nhưng hắn chưa kịp trả lời câu hỏi kia ngay. Cầm trong tay khẩu súng Mosin-Nagant. Hắn thò đầu lên, chĩa khẩu súng ngắm bắn…

“Đoàng” một tiếng, một tên đang hung hăng lia súng máy bị trúng đạn vào giữa ngực, hắn lập tức bỏ mạng ngay sau đó.

“Có, tao có thấy kẻ thù của chúng ta, còn mày, thời gian hỏi thừa thì có mà thời gian xả đạn lại không có hở?”

Anderson cười khổ không biết phải nói sao, hắn với khẩu súng AK-47 trong tay nãy giờ cũng hạ gục được 2 tên thổ phỉ. Nhưng công lớn phải nhờ đến người đồng đội kế bên hắn, tên là Minh này, thì cả mười tám người mới sống sót được đến thời điểm hiện tại.

Nhưng cũng không còn thời gian để nghĩ nhiều, tiếng súng máy ngừng lại, những người lính được dịp thở phào chưa lâu thì bọn thổ phỉ lúc này bỏ chiến hào. Tự trang bị cho mình những khẩu súng MP-40 và Arisaka đời cũ, gần một trăm tên thổ phỉ lúc này như không còn gì để mất, chúng bắt đầu dùng hết sức chạy nước rút đến thẳng chiến hào của mười tám người lính Liên Hợp Quốc.

Nhắc đến người lính tên Minh, một mình hắn nãy giờ đã tiêu diệt đến tận ba mươi tên thổ phỉ, nhiều nhất trong nhóm lính Liên Hợp Quốc đang cố thủ tại nơi đây. Minh tuy không phải chỉ huy, nhưng nhờ công lớn tiêu diệt được nhiều sinh lực địch, nên giờ hắn đang là gốc tinh thần của toàn bộ nhóm lính LHQ này.

Hắn chậm rãi cất đi khẩu súng Mosin-Nagant ra sau lưng, rồi sau khi nạp đạn xong cho khẩu súng AK-47, hắn gầm lên một tiếng:

“TẤT CẢ XUNG PHONG”

Chỉ ngắn gọn như vậy thôi, và cả mười tám người lính với những khẩu súng AK-47 lao ra khỏi chiến hào, dùng những khẩu súng họ có xả thẳng vào đám thổ phỉ mà đánh giáp lá cà. Minh và Anderson lao lên trước tiên, khẩu súng AK-47 của hai gã này lia đạn một cách chuẩn xác, những tiếng súng vang lên liên hồi và bốn tên thổ phỉ lập tức bỏ mạng.

Tốp lính xông lên phía sau cũng không kém phần hiệu quả trong việc tả xung hữu đột nơi chiến trường. Mặc cho những tiếng súng MP-40 của bọn thổ phỉ vang lên bắn trả lại, ba người lính LHQ cũng vong mạng khi giao chiến, nhưng cái giá bọn thổ phỉ phải trả là mười hai mạng người của chúng phải đi theo ba người lính nọ. Kẻ bị trúng đạn vào đầu, kẻ bị thủng ngực, kẻ trúng nhiều đạn đến mức nội tạng lòi cả ra ngoài, mùi máu tanh quyện với mùi thuốc súng bốc lên, cảnh tượng hãi hùng không kể xiết.

“Đoàng, đoàng, đoàng…”

Bọn thổ phỉ sau một hồi giao chiến thấy tổn thất quá lớn, chúng tổ chức xốc lại đội hình. Lần này chúng chia ra thành từng nhóm nhỏ và tìm những chỗ nấp để dễ bề tránh được hỏa lực từ phía nhóm lính LHQ, chứ không phải mù quáng cậy vào số đông mà lao thẳng vào giữa trận địa của nhóm lính kia đã giăng sẵn.

Lúc mà tưởng chừng như mọi chuyện bắt đầu lắng xuống khi nhóm lính LHQ tưởng rằng bọn thổ phỉ sợ quá mà trốn đi, thì cách đó không xa, tầm khoảng năm mươi mét bên trái của Anderson, tiếng súng MP-40 lại vang lên, thêm bốn người lính LHQ nữa ngã xuống vong mạng.

“AAAAAAAA…”

Tiếng gào thét như sói tru vang lên, Anderson phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, hắn lộn nhào sang một bên né vào bụi rậm gần đó tránh tầm nhìn của bọn thổ phỉ. Ngay lập tức, bọn phỉ còn đang đắc ý khi vừa giết được bốn người lính thì….

“PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG…”

Thằng Minh cũng nhận ra được những đồng đội vừa mới bị bọn phỉ tấn công từ bên sườn mà mất mạng, hắn cùng Anderson phản ứng vô cùng nhanh nhẹn mà quay khẩu súng AK-47 sang trái mà thi nhau nã đạn, nhóm thổ phỉ năm người tổ chức đánh úp không kịp phản ứng. Chúng chỉ kịp nghe tiếng súng vang lên, rồi tất cả đều vong mạng.

Tiếng súng giờ vang lên còn có cả tiếng lưỡi lê đâm vào da thịt nữa. Bị những tay thổ phỉ áp sát bất ngờ, những người lính LHQ ai đủ nhanh nhẹn thì lia súng AK-47 mà bắn trả lại mấy tay thổ phỉ đang lăm le xông vào định giết họ, những ai không đủ nhanh thì đành phải dùng đến những khẩu súng lục Tokarev TT hoặc dao rựa mà tấn công lại bọn thổ phỉ…

“Hự, aaaaa, hự…”

Tiếng kêu gào vang lên, tuy lúc này xác thổ phỉ nếu đếm được cũng đã phải trên dưới sáu chục người. Nhưng lúc này những người lính LHQ cũng chỉ còn đúng bốn người sống sót. Trợ giúp không đến, những người lính này bây giờ cũng không biết phải trông vào cái gì để sống sót. Nhưng nhiệm vụ họ được giao là bảo vệ ngôi làng cho những người dân ngoại quốc ở ngôi làng cách họ 5km ở phía sau lưng được an toàn, để tạo đủ thời gian cho những người ngoại quốc ở đó có thể chạy trốn khỏi bọn phỉ, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác là liều mình đến chết.

Không còn đủ thời gian nghĩ ngợi, bốn người lính này, trong đó có cả thằng Minh nữa, nhân lúc bọn phỉ còn đang nghỉ ngơi sau khi tiêu diệt được phần lớn nhóm lính rồi thì những người lính sống sót nạp lại đạn dược, nhặt những khẩu súng MP-40 của những tên phỉ đã chết để lại, một lần nữa họ lao lên, xả đạn vào những tên phỉ đang bất ngờ…

Tiếng súng vang lên, máu lại đổ, người lại chết…

Cả nhóm lính LHQ lúc này chỉ còn đúng một mình thằng Minh sống sót, nhưng bọn phỉ dù thiệt hại cũng rất nhiều, gần một trăm người mà giờ chỉ còn lại đúng mười tám tên. Thằng Minh cũng chẳng còn vẻ gì là mệt mỏi, tay vẫn lăm lăm khẩu súng AK-47, nhưng dáng vẻ thì hoàn toàn bình thản, hắn ngồi trên một cái mỏm đá ngạo nghễ nói với mấy tên thổ phỉ:

“Chúng mày đã muốn đầu hàng chưa? Nếu muốn rồi thì hãy chứng minh bằng cách để khí tài ở lại và cuốn xéo khỏi đây ngay lập tức. Tao hứa là sẽ không truy đuổi.”

Hơn chục gã thổ phỉ còn đang tưởng mình nghe nhầm, chúng cười một cách điên rồ, cười như mấy vị khán giả ngồi ở dưới đang thưởng thức màn diễn hề của một tên hề chuyên nghiệp. Chúng nhìn thằng Minh như đang nhìn một thằng hề.

Lời nói của một tên hề thì đương nhiên ngoài mua vui cho quần chúng ra, còn lại thì chẳng có tác dụng gì đặc biệt. Không có tác dụng cũng là phải lẽ thôi, vì nói làm gì có ai thèm nghe đâu.

Ở trên chiến trường, lời nói cũng đôi khi có tác dụng mạnh mẽ hơn cả một món vũ khí nào khác. Nhưng ở đây thì kẻ mạnh nhất mới là người có tiếng nói đủ trọng lượng để buộc kẻ khác phải nghe theo mình.

Thằng Minh biết rõ mình đang bị cười nhạo, hắn mỉm cười, chĩa khẩu súng AK-47 xuống nổ súng vào đám phỉ, bốn tên lập tức bỏ mạng tại chỗ.

Bọn phỉ trợn ngược mắt, cả ngạc nhiên lẫn phẫn nộ, chúng cầm những khẩu súng của mình lên mà xả đạn ngược lại về phía thằng Minh, trả thù cho đồng đội. Nhưng bọn thổ phỉ đang xả đạn dở, mới nhận ra là thằng Minh đã biến mất từ đời nào.

Đồng đội hi sinh cả rồi, thằng Minh mới chịu bộc lộ khả năng thực sự của bản thân. Hắn lúc này bắt đầu cho thấy, hắn chính là một trong những kẻ phi thường, được gọi là phi thường của phi thường cũng không sai.

“Rắc” một tiếng khô khốc, cần cổ của một tên phỉ lập tức bị bàn tay cứng như thép của Minh bẻ gãy như bẻ cánh gà. Mấy tên phỉ còn lại trố mắt nhìn đồng đội mình bị gã lính LHQ bẻ gãy cổ, chúng còn chưa kịp tìm ra phương pháp phản ứng thích hợp thì…

“Rộp” một tiếng vang lên giòn tan, lần nay là tiếng va chạm khi thằng Minh lấy cánh tay của mình chặt thẳng vào đầu của một tên phỉ. Tay của thằng Minh thì dĩ nhiên vẫn còn lành lặn, còn đầu của tên phỉ kia đương nhiên vỡ tan tành như chai thủy tinh bị quăng mạnh xuống đất, máu huyết với từng mẩu não bị dập nát văng ra tứ tung, trông như một đống bùn nhão nhoét trên nền đất.

Đám thổ phỉ biết rằng lần này mình đã đụng phải quái vật rồi. Quái vật thực sự đang thực sự đến để lấy mạng bọn chúng, lúc này thì nhớ đến lời cảnh báo mà thằng Minh bảo với bọn chúng khi hắn đang ngồi trên mỏm đá, hóa ra hắn ta thực sự trao cho bọn thổ phỉ này cơ hội để đầu hàng, chẳng qua là chúng ngu ngốc không chịu chấp nhận mà thôi.

“Rắc, rộp, bụp” tiếng người la hét chạy trốn và tiếng bộ phận cơ thể người bị đập vỡ vang lên. Mấy tên phỉ bỏ mạng còn nguyên sự sợ hãi ở trên khuôn mặt, kẻ có thân xác bị xé làm đôi, kẻ thì đầu sọ bị đập vỡ tan tành, kẻ thì chân tay gãy rời, xương khớp bị va đập mà giờ đây nát bét như tương bần, nhìn vào không nhận ra được ai với ai nữa.

Mất vài phút và cả đám phỉ cũng vong mạng theo những kẻ xấu số trước đó. Giải quyết xong vấn đề, thằng Minh nhìn về đằng xa với những nhóm lính mặc đồ đen xì đang tiến về bãi chiến trường đang ngổn ngang thây người này. Lăm lăm trên tay những khẩu súng M4A1, chúng tiến đến chĩa súng vào những xác chết nào còn lành lặn, bắn thêm vài phát đạn để kiểm tra xem những người đã nằm xuống ở đây đã chết thật hay chưa, hay chỉ đơn giản là giả chết để làm trò.

Thằng Minh thì đứng cách đó khá xa nên đám lính mặc đồ đen vẫn chưa phát hiện ra vị trí của hắn. Thấy vậy thì thằng Minh cũng tìm ngay cho mình một bụi rậm đủ lớn để núp lùm, bụi rậm này cũng may là đủ lớn để che đi cái thân hình quá khổ của hắn. Nhóm lính đen tuyền lúc này cũng đã áp sát vị trí lúc nãy của hắn, chúng bước đến, xả đạn vào những xác chết của những người đã chết, như lúc nãy chúng đã làm.

Thằng Minh đương nhiên là chẳng ghê tởm gì với cách làm của đám lính đánh thuê này, sau cùng thì hắn với những người lính LHQ kia cũng không phải ở dạng quá thân thiết như anh em ruột thịt. Hắn ta cần một lý do vì sao bọn lính đánh thuê này lại đến đây để trừ khử tất cả những người sống sót, trong khi những người lính LHQ kia có thể coi là đồng minh của đám lính đánh thuê này.

Nhưng rồi hắn nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ vớ vẩn đó, vốn dĩ, lính đánh thuê thì làm gì có đồng minh. Bọn lính đánh thuê vốn dĩ là bọn người chuyên đi bán máu trên chiến trường đổi lấy đồng tiền, bất kể một cá nhân hay tổ chức nào ra giá cao nhất cho bọn chúng trên thị trường, đều đương nhiên có được sự phục vụ và lòng trung thành ngắn hạn của chúng.

Xét về bản chất, thằng Minh nó cũng không khác bọn đánh thuê đấy là bao.

Một tên lính mặc đồ đen đang đi lạc, hắn có vẻ như đang mò tìm điều gì đó, cái gì đó ở dưới đất nên chưa chịu rời đi ngay. Rón rén được một lúc như sợ bị ai dòm ngó, hắn ta bước đến một gốc cây rồi sau đó… tuột chim ra tè bậy.

“Đùa bố à?’

Thằng Minh ngán ngẩm, nhưng rồi cũng mỉm cười thầm trong bụng, sô thằng lính đánh thuê ngày hôm nay quá xui rủi khi đụng phải một thằng quái vật thích tò mò. Mà đã gặp phải quái vật như tên này rồi thì có cầu nguyện cũng chẳng còn kịp nữa.

Với cử động không hề phát ra bất cứ một tiếng động nào, thằng Minh nhanh chóng áp sát được tên lính đánh thuê vừa tiểu tiện xong ở sau lưng…

Con dao đang được bàn tay của thằng Minh nắm chặt rất nhanh gọn, dứt khoát vòng đến cổ của gã lính đánh thuê cứa một cái. Động mạch chủ lập tức bị cắt đứt, máu tuôn ra và tên lính đánh thuê kia lập tức ngã xuống mà chết. Đống nước tiểu hắn vừa xả ra bây giờ lại hòa lẫn với máu tươi của chính hắn. Thằng Minh cũng nhân cơ hội này lập tức lột bộ đồ đen xì kia trùm lên người cải trang thành một thành viên trong đám lính đánh thuê, hắn cũng không quên từ thiện cho gã lính vừa bị cắt cổ kia một viên đạn nữa đâm thủng sọ, coi như là trả lễ cho những gì hắn và đồng bọn của hắn đã làm với những thi hài đã từng là đồng đội của thằng Minh.

Thằng Minh trong lốt đồ cải trang cũng cố gắng giả giọng nói của hắn thành ồm ồm như mấy gã người Tây mà hắn quen biết. Khi đi đến điểm tập kết để lên trực thăng về trụ sở, hắn đột nhiên bị một tên lính khác chặn lại:

“Đi đâu mà giờ này mới vác mặt về? Tại mày mà bây giờ chúng tao cả lũ bị trễ nải rồi này.”

Đó là câu hỏi bằng tiếng Anh, thằng Minh thì đương nhiên biết tiếng Anh, nhưng cái cớ sau đó thì đương nhiên là hoàn toàn phịa ra:

“Có mấy con chó phỉ vẫn còn sống giờ mới chịu thò mặt ra, tao phải mất một lúc mới giải quyết được chúng nó. Mày nhìn coi, máu vẫn còn dính trên y phục của tao đây này.”

Thằng Minh vừa nói vừa cố tình ưỡn ngực cho tên lính đánh thuê nhìn vết máu dính trên ngực áo của hắn. Dường như tên lính đánh thuê này không còn soi mói gì nữa, hắn lập tức tin ngay mà ra hiệu cho thằng Minh lên trực thăng.

Mấy chiếc trực thăng bắt đầu mang đám lính đánh thuê quay lại với trụ sở.

Trụ sở đánh thuê này nằm cách bãi chiến trường 50km về phía Tây Nam, là một trong những trụ sở được công ty an ninh với mật danh “Đầm lầy ma” thành lập nhằm cung cấp dịch vụ an ninh cũng như một số những phi vụ bẩn thỉu của những tập đoàn lớn trên thế giới muốn chơi trò ném đá giấu tay với đối thủ của mình nhằm giành địa bàn làm ăn.

Đầm Lầy Ma, chỉ là một trong số những công ty như vậy. Nhưng công ty này rất mạnh, vì chúng còn nghiên cứu cả những thứ khác không nằm trong diện đánh thuê và an ninh.

Công ty này sở hữu những nhà khoa học thiên tài về vũ trụ và không gian, cơ sở này đương nhiên được bảo vệ rất chặt, có đến hàng trăm chiếc xe tăng, trực thăng và ba vạn lính bộ binh của công ty này được triển khai ở đây nhằm bảo vệ những con tàu vũ trụ mà công ty này đang chế tạo nghiên cứu.

Đó là những điều gì mà thằng Minh nắm được, sau hơn một tiếng về đến trụ sở và đột nhập thành công vào máy tính cá nhân của một nhà khoa học bị hắn vặn cổ cách đây vài phút đồng hồ.

“Đám khoa học gia yếu nhớt mà bày đặt chống cự, chấp chúng mày dùng cả đại bác thì bố vẫn thừa sức bẻ cổ được cả trăm thằng như mày chứ không phải ba thằng.” Nghĩ bụng như vậy, thằng Minh tiếp tục truy xuất vào dữ liệu của nhà khoa học này và biết được thêm một số thông tin vô cùng thú vị.

Ở đây có một con tàu không gian được chế tạo hoàn chỉnh, có thể phóng vào trong không gian, đi vào lỗ đen để tìm đến những không gian khác, tìm kiếm cho ngôi nhà mới thay thế cho Trái Đất, nơi mà tài nguyên thiên nhiên cần thiết đang dần cạn kiệt do sự khai thác quá đà của con người.

Con tàu này có khả năng đi qua được lỗ đen mà không bị tổn hại gì, nó có số hiệu “TRAV-71 Space Rider”. Phát minh mới nhất của con người nhằm cứu lấy giống loài đang từng ngày cắn xé lẫn nhau tranh giành tài nguyên.

Tốc độ di chuyển… Nhiên liệu, vận chuyển kho vũ khí… nhu yếu phẩm cần thiết…

Thằng Minh với khả năng hiện tại là có thể tự hắn bay ra ngoài vũ trụ, nhưng lẽ dĩ nhiên là hắn vẫn thích những thứ ở trên con tàu đó. Và đi kèm, đương nhiên là để chơi đám Đầm Lầy Ma này một vố thật đau.

Thằng Minh cậy sức mạnh “như Superman” của mình đi thẳng đến cánh cửa lớn cao cả chục met. Hắn định bước vào thì lập tức có đến năm người lính vũ trang dang ra cản lại:

“Đứng lại, đây là khu vực cấm, không ai được phép…”

Nhanh như chớp, năm cái đầu người rụng xuống đất. Thằng Minh tiến gần sờ tay lên cửa, rồi đấm mạnh một cái, cánh cửa sập xuống, chuông báo động vang lên đánh động tất cả những đơn vị vũ trang ở gần đó, khu vực chứa tàu không gian đang bị tấn công.

“BÁO ĐỘNG, BÁO ĐỘNG, TẤT CẢ VÀO VỊ TRÍ CHIẾN ĐẤU, NGĂN CẢN KẺ LẠ MẶT ĐANG CỐ GẮNG CƯỚP TÀU KHÔNG GIAN.”

Hàng trăm những tên lính xông vào xả đạn vào chỗ thằng Minh đang đứng, đạn xả ra nhưng không thể trúng được mục tiêu. Và đương nhiên thằng Minh cũng đáp trả, đó là từng người một gục xuống tử vong do dính đòn của hắn.

“CHẾT TIỆT, CHÚNG TÔI CẦN TRỢ GIÚP Ở ĐÂY. MAU GỬI VIỆN BINH ĐẾN, TÊN NÀY LÀ QUÁI VẬT… AAAAAAAAARGHHHH…”

Tiếng điện đàm bị ngắt đánh phụt, từ đó chỉ nghe được tiếng người la hét và tiếng súng nổ trong tuyệt vọng vang lên nhằm cố gắng bằng mọi giá ngăn cản con quái vật hình người kia đang cố gắng cướp lấy con tàu không gian.

Hàng trăm người lính cố gắng xông vào cố gắng ngăn con quái vật kia lại, nhưng bấy nhiêu người lao lên, chỉ cần con quái vật kia tung ra một cú đấm, một cú đá, là ít nhất có một người thân xác không còn nguyên vẹn khi vong mạng. Mùi máu, cảm giác sợ hãi của những người đang tuyệt vọng, một cảnh tượng kinh khủng và đầy ác mộng khi phải chạm trán với con quái vật giết người dễ dàng như đang thưởng thức một bữa ăn sáng kia.

Nhưng có vẻ ăn một bữa sáng còn khó hơn là đi xử đám lính đánh thuê này, bằng chứng là… viện binh thì chưa thấy đâu, nhưng đám lính ngăn thằng Minh lại thì tử vong không còn một ai nữa. Hắn thản nhiên mở nóc hầm, khởi động con tàu TRAV-71 này, chuẩn bị cất cánh bay vào không gian…

Lúc đám viện binh tấn công vào trong hầm chứa, thì con tàu đã ở trên không rồi… Đám lính định xả đạn vào con tàu nhưng mọi sự là quá muộn… Mấy nghìn tên lính đành cay đắng nhìn con tàu tâm huyết của hàng trăm khoa học gia thiên tài bay vào không gian dưới sự điều khiển của một tên cướp vô danh.

Viên chỉ huy lúc này vừa tức giận lại vừa sợ. Tức vì tại làm sao mà lại để xảy ra một lỗ hổng an ninh lớn đến như vậy để một gã vượt qua cướp đi còn tàu không gian có giá trị không dưới 100 tỷ USD này, còn hắn sợ, vì sợ cấp trên sẽ hỏi tội hắn sau chuyện này, sợ hơn cả, là hắn nhìn thấy xác chết ngổn ngang của hơn 800 người lính đánh thuê… Đám lính đánh thuê này… lại chỉ do một người duy nhất sát hại.

Thằng Minh lái con tàu không gian bay vào vũ trụ, hắn ta rung đùi ngồi mỉm cười đi tìm lỗ đen gần nhất, một phần cũng là để ăn mừng việc hắn ta đã chơi bọn Đầm Lầy Ma được một vố khá đau, một phần là vì… hắn ta lần đầu tiên được thưởng thức hương vị của việc được xuyên không, xuyên không thực sự chứ không phải là như mấy cuốn truyện tranh hắn vẫn hay đọc.

“Nhưng vũ trụ thì có vô vàn những điều bí ẩn, thời gian và không gian có khái niệm không giống với ở Trái Đất” thằng Minh nghĩ bụng, trong lúc ngồi chờ, hắn chỉ biết tự hỏi bản thân:

“Liệu rằng là xuyên qua không gian này sang không gian khác, hay là mình bị đẩy xuyên thời gian?”

Còn con tàu… chẳng biết đã bao nhiêu thời gian trôi đi… đang dần dần tiếp cận lỗ đen…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *