Chương 5: Minh Nguyệt
Trái Đất hay Polynesia, đều có những điểm chung nhất định. Tuy vũ trụ rộng lớn, quá rộng lớn để con người có thể tự vỗ ngực nói rằng mình sẽ chinh phục được mọi ngóc ngách của chúng. Nhưng mọi sự thì có nhiều thứ rất quái dị, nó không được như người ta tưởng tượng hay suy đoán.
Polynesia, xuất thân chỉ là một hành tinh lùn với số dân cư không đến được nổi một triệu người, kể từ cái ngày con người gần đến họa diệt chủng thì đột nhiên một luồng sáng khổng lồ xuất hiện.
Rồi cả hành tinh biến mất, con người khi đó thì còn quá nguyên thủy để nhận ra được rằng hành tinh này giờ rộng gấp một hành tinh khác tên là Trái Đất đến 6 lần.
Hào Nam sau khi đuổi Minh Nguyệt về một phòng ngủ ở khách sạn tầng hai, hắn cũng phải tranh thủ chợp mắt qua một buổi đêm không lấy gì làm dễ chịu với những thành viên của ngũ đại gia tộc. Chính ra bây giờ gọi là tứ đại gia tộc thì đúng hơn, vì Minh Nguyệt bị tên này nắm đầu rồi điều khiển như con rối vậy, không còn có giá trị chống lại hắn nữa.
Giờ hắn đang ngồi đọc một cuốn sách, cuốn sách này là do sư phụ hắn để lại cho hắn. Bên trong gồm tổng hợp lại những kiến thức mà hắn cần biết về hành tính mới hắn đang sống, tuy đã ở đây được hai năm rồi nhưng hắn vẫn còn rất nhiều thứ chưa học được.
Hắn ngồi đọc lại về phần Nguyên khí và Dương khí, căn cơ sức mạnh của từng cá nhân trên thế giới này. Hắn nhắm mắt lại nhớ lại lần đầu tiên hắn với Minh Nguyệt có một trận đấu sống chết…
Sáu tháng trước, Trà Hoa quán cử hắn đến đàm phán với Đào gia chủ về chuyện phân chia thù lao khi thu thập lại một thanh kiếm hắc ám khí từ thời thượng cổ. Ngũ đại gia tộc đương nhiên nhận lại thanh kiếm, Hào Nam được sư phụ hắn cử đến để đòi thêm hai mươi vạn đồng tiền vàng làm thù lao dựa trên giá trị của món bảo vật chết người kia.
Về phía ngũ đại gia tộc, năm người phụ nữ này la ó và có một số những hành động không đẹp mắt cho lắm, những người phụ nữ dung nhan đẹp mắt nhưng lại cư xử rất xấu xí. Hào Nam lúc đó nhớ lại cảm giác sợ hãi khi bị họ đe dọa sử dụng vũ lực.
Hắn, tự nhận thức được rằng mình chỉ ở mức Nguyên đại Đỉnh cấp, Nguyên khí của hắn ở đây quá yếu so với những người phụ nữ kia, kém nhất là Đào Minh Nguyệt cũng ở mức Nguyên tướng 5, còn lại đều đã đạt từ Nguyên vương 7 cho đến 11.
Không thể làm trò ở đây, Hào Nam đành phải đứng lên cáo lỗi rời đi, đành phải báo cáo với sư phụ rằng đám năm người kia không chịu thỏa ước. Dương khí thì hắn lại không tu luyện được do sư phụ nói rằng thể chất của hắn không phù hợp nên hắn không dám cãi lời vì vẫn còn rất yêu quý cái mạng sống của mình.
Bước ra khỏi cửa nhà Đào gia, Hào Nam bước đi chưa được năm bước thì Sư phụ của hắn dùng “thần giao cách cảm” thông qua miếng ngọc bội mà hắn đang cầm trên tay. Vị nữ sư phụ đó nói rằng, tìm chỗ trú chân tạm thời, đến đêm quay lại tập kích Đào gia.
Cất miếng ngọc bội vào trong túi, Hào Nam tìm một nhà nghỉ nhỏ, gọi một bữa ăn đơn giản, ăn uống no say rồi nằm ngủ một giấc chờ đến khi mặt trăng lên đến đỉnh đầu.
Trăng tròn, đêm hôm đó trăng khá sáng. Hào Nam một mình lẻn vào tư dinh nhà họ Đào nhằm tập kích Đào Minh Nguyệt như lệnh của sư phụ hắn giao ra. Chỉ có như vậy, Trà Hoa quán mới có khả năng nói chuyện thu lại tiền, dẫu biết rằng hai mươi vạn đồng tiền vàng là một con số không phải là nhỏ, Đào gia có muốn đơn phương chi tiền thì vẫn đủ khả năng, nhưng sẽ gây hại rất lớn đến số vốn cần thiết sau này để duy trì sự hung thịnh.
Đào Minh Nguyệt hãy còn đang ngồi xem một số tài liệu trong phòng ngủ, nàng lúc này chưa vội đi ngủ, nhưng với cảm nhận nguyên khí của một Nguyên tướng 5, các giác quan đương nhiên sẽ nhạy bén hơn rất nhiều so với Nguyên khí cấp thấp, nghe tiếng vị quản gia Nguyên đại 1 bị đánh gục một cách dễ dàng, xem chừng đêm nay là có kẻ muốn nhắm đến nàng.
Kẻ này đương nhiên là có Nguyên khí rất tốt, nhưng Đào Minh Nguyệt, là một trong năm người nắm quyền điều hành của cả đất nước này cũng đã đạt đến Nguyên tướng 5. Nghĩ đến cấp độ tu luyện ở thế giới này nàng thấy vô cùng nản chí, con người bây giờ sức tu luyện vô cùng không tốt. Khi xưa còn có đến tận Nguyên tiên và Nguyên thần, nay những người mạnh nhất nàng từng gặp, rất hiếm người vượt qua được Nguyên vương, kể cả bậc thần thoại nàng biết thông qua nhãn cầu linh lực, cũng chỉ có người đạt được đến Nguyên tôn cấp 1 là cùng.
Minh Nguyệt còn đang mải suy nghĩ linh tinh thì Hào Nam đã bước đến trước mặt nàng từ bao giờ. Đúng vậy, linh cảm của nàng đang mách bảo chính xác, hôm nay không hạ được tên rắc rối này thì bọn Trà Hoa sẽ còn đến làm phiền Đào gia dài dài, và quan trọng hơn hết, giỡn mặt với ngũ đại gia tộc là hành động cấm kỵ.
Hào Nam không biết suy nghĩ của Minh Nguyệt, liền dõng dạc lên tiếng:
“Đào phu nhân, tôi đến đây đòi tiền. Tôi không cần biết bà sẽ thuyết phục những người đồng cấp như thế nào. Nhưng hai mươi vạn đồng tiền vàng tôi sẽ phải có trong đêm nay, không nhận được tiền sẽ không một ai được rời khỏi phòng này dù chỉ nửa bước.”
Minh Nguyệt vẫn mặc cái bộ áo ngủ mỏng tang dâm đãng, nhưng nét mặt lúc này thì đằng đằng sát khí, nàng ngạo nghễ đáp trả lại:
“Súc sinh, ngươi nhìn xem vị trí của mình đang ở đâu, hôm nãy dám hỗn láo với Đào gia chủ ta, ngươi là giống loài ngu ngốc tự đi tìm chết.”
Hào Nam biết là không thể dùng lời nói được nữa rồi, hắn ta giơ tay thủ thế, còn Minh Nguyệt thì không cần phải nói gì nữa, liền biến hóa ra thanh Huyền Vũ Kiếm. Hai bên lao vào kịch chiến một trận.
“Xoẹt” một nhát, Hào Nam phải rất vất vả nhún gối xuống mới có thể né được cú chém ngang nhanh như cắt của Minh Nguyệt.
Nhưng cũng không cần phải đợi quá lâu, chân dù đang nhún xuống né đòn, nhưng chân phải hắn vẫn tung một cước vòng cầu nhằm vào mặt của Minh Nguyệt.
Đó là một đòn đá rất đẹp từ chân của một kẻ đang phải nhún xuống để tránh đòn, nhưng Minh Nguyệt chỉ nhếch mép một cái, bàn tay trái của nàng duỗi ra chặn đòn đá phải đầy sức mạnh của Hào Nam. Năm đầu ngón tay của nàng bấu chặt vào đùi của Hào Nam khiến Hào Nam dù dồn sức vào cái chân phải nhưng không làm sao có thể thu chân về vị trí cũ.
“Huỵch” một tiếng, Hào Nam còn đang đổ mồ hôi tính kế phản kích, thì Minh Nguyệt đột nhiên chuyển mình một cái, cả thân thể săn chắc gọn gàng của Hào Nam bị quăng sang một bên rồi đập mạnh vào bức tường sau lưng Minh Nguyệt.
“Rầm”
Mảng tường bằng bảo thạch được bọc Nguyên khí bảo vệ nên không phải lo chuyện nó bị làm sao khi bị thân thể tám chục ký của Hào Nam va chạm, còn về phần Hào Nam, giờ hắn mới nhận thức đủ được rằng việc chêch lệch Nguyên khí chính là chênh lệch về mọi thứ khi giao chiến, mà kém về sức mạnh thôi cũng đã là thiệt thòi rất lớn rồi.
Không gian phòng khá rộng, rất nhiều chỗ trống để Hào Nam có thể chọn để giữ khoảng cách để tránh đòn của Minh Nguyệt, nhưng sau cú ném vừa rồi, Minh Nguyệt đã tụ Nguyên khí vào đó, nên thân thể của hắn chịu không ít thương tổn, giao chiến chưa được bao lâu nhưng hai chân hắn lúc này trở nên rất nặng nề rồi, di chuyển cũng rất khó nhọc.
Nhưng hai chân của hắn đang muốn nghỉ ngơi thì nguy hiểm lại ập tới, Minh Nguyệt cùng với Huyền Vũ kiếm lao đến như một tia sét trực diện lao vào Hào Nam. Mọi cơ bắp thần kinh đều làm việc hết công suất mới có thể giúp hắn tránh được cái lia kiểm bổ dọc có thể lập tức lấy mạng hắn của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt cảm thấy hơi ngạc nhiên vì mình chém rất nhanh nhưng trượt, nàng vừa quay mặt sang phải nhìn Hào Nam, thì đã thấy tên này thực hiện một cú song phi cước vào giữa ngực nàng.
“Ngu ngốc”
Minh Nguyệt chỉ cần một động tác đơn giản là né được cái trò bay người màu mè này của Hào Nam, trong khi Hào Nam còn đang thầm rủa trời chửi đất vì cú song phi trượt của mình thì Minh Nguyệt nghiêng người né cú đá thô kệch kia rồi…
“Bụp” Minh Nguyệt bước chân phải sang một bên rồi xoay người sang phải, cánh tay trái thần tốc thu kiếm lại rồi chỉ trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, cánh tay trái của nàng chặt thẳng vào hông của Hào Nam, cánh tay như con dao chém thẳng vào miếng thịt lợn nằm trên thớt.
Chỉ tiếc là miếng thịt lợn khi bị dao chém sẽ đứt làm đôi, còn tay của Minh Nguyệt chưa có quá nhiều Nguyên khí, hơn nữa nguyên khí của Hào Nam cũng thấp hơn Minh Nguyệt không quá nhiều. Nhưng cú chặt đơn giản gọn nhẹ vừa rồi mà hắn vừa lĩnh trọn, đã tước đi gần hết sức lực hắn có rồi.
Minh Nguyệt cảm thấy khá nực cười, đánh tay không thì cho Hào Nam đo đất hai lần sau hai lần ra đòn, mà dùng đến bảo vật chí tôn Huyền Vũ kiếm thì không chém trúng hắn được cái nào. Đúng là trò đời.
Hào Nam ngã gục xuống, lưng của hắn vẫn còn đang quay về phía nàng, nếu đã có thể kết liễu tên này mà không dùng vũ khí, thì Minh Nguyệt không cần phải dùng Huyền Vũ kiếm làm gì nữa. Thấy Hào Nam nằm im rồi, Minh Nguyệt chỉ cười một cái lạnh lẽo, rồi co chân phải ngọc ngà của mình lên, tung một cú đá vào gáy của Hào Nam.
“Binh”
“Đó là… Nguyên khí bảo vệ?!”
Cái chân ngọc của Minh Nguyệt chưa kịp chạm vào gáy của Hào Nam, nhưng đã bị một lớp Nguyên khí xanh làm cản lại. Nàng trợn mắt lên nhìn thì thấy Hào Nam vừa cắn một cái gì đó. Nhưng nàng cũng đoán ra được ngay, Hào Nam vừa nuốt một loại đan dược tạm thời phục hồi sinh thể lực, và tăng lượng Nguyên khí giới hạn có thể sử dụng trong một thời gian ngắn.
Minh Nguyệt lúc này vô cùng tức giận, nàng ta biến hóa ra Huyền Vũ kiếm, rồi lập tức vung đến mà chém thẳng vào Hào Nam đang nằm ở dưới đất.
“Huỵch” vài tiếng, Hào Nam nhanh chóng lăn ra khỏi vòng tấn công của Minh Nguyệt. Hắn lập tức lấy lại tư thế đứng, hắn lúc này, đang đạt đến được Nguyên đại cấp 4!
Nguyên khí của hắn lúc này chỉ thua Minh Nguyệt chút đỉnh, hắn liền tự tin vào sức mạnh vừa hồi phục và cả phần được ban tặng mà tự tin lao đến đáp trả lại từng đòn kiếm chém của Minh Nguyệt.
Dĩ nhiên là không dại gì mà đi tay không bắt kiếm cả, tuy hắn được bổ sung giới hạn sức mạnh nhưng không có nghĩa là hắn thành siêu nhân hay thần thánh, chỉ có điều những đòn kiếm chém của Minh Nguyệt cũng mất đi độ điêu luyện và độ sắc bén, và hắn cũng di chuyển nhịp nhàng nhanh nhẹn nên từng đường kiếm đều đi vào không khí.
Dần dần, thế thượng phong và quyền chủ động thuộc về Hào Nam. Hắn ra tay từng cú đấm, từng cú đá vào thân thể của Minh Nguyệt.
Không thể phung phí thời gian được nữa! Minh Nguyệt lúc này trúng vài đòn đá của Hào Nam đã thực sự bị đẩy vào thế khó, đến lúc này, nàng bắt đầu khởi động nguyên tố của mình.
“Chuyển hóa Nguyên tố – Nguyên tướng khí – Huyền Vũ Hỏa trảm”
Thanh kiếm Huyền Vũ với màu xanh lục giờ cũng phát ra ngọn lửa cũng màu xanh lục, tụ hết sức những gì mình có, nàng vung kiếm, một lưỡi liềm hình lửa xanh lục lao về phía Hào Nam.
“Cái… bà ta định đốt nhà à?!”
Hào Nam cảm nhận được nguy hiểm cực độ, nằm rập người xuống tránh né lưỡi liềm bằng lửa màu xanh lục kia, có thể cảm nhận được sức nóng kinh khủng khi những viên gạch bị tan chảy sau lưng Hào Nam, là minh chứng cho sức nóng kinh khủng của ngọn lửa tỏa ra từ thanh Huyền Vũ kia.
Bộ quần áo ngủ mỏng manh Minh Nguyệt đang mặc cũng bị đốt cháy, nhưng khi không còn mảnh vải trên người làm Minh Nguyệt như rạng rỡ hơn trong căn phòng được chiếu sáng bởi ánh trăng, thân hình thon thả gợi cảm, mái tóc óng ánh cùng khuôn mặt xinh đẹp có chút băng lãnh làm Hào Nam có vài giây xao nhãng, mất tập trung khi mải ngắm nhìn nàng.
“Mẹ ơi, xuân này con không về…”
Hào Nam chỉ còn biết nhủ thầm, mắt hắn thì còn bắt kịp được chuyển động của Minh Nguyệt, tâm hắn còn đủ nhanh để rủa thầm mình không chịu tu luyện đến nơi đến chốn, suốt ngày cãi lời sư phụ. Còn thân hắn, không còn kịp nữa rồi, không thể né được nữa, giá như hắn không xao nhãng, thì có lẽ hắn đã có thể mở đường máu thoát thân.
“Xẹt”
“Hự” Minh Nguyệt bị vật lạ trúng vào gáy, liền ngã gục xuống đất, ngay trước mặt Hào Nam.
Ai đó ẩn nấp ở trong bóng tối vừa ném một hòn sỏi, đúng vậy, Hào Nam nhặt hòn sỏi lên và thấy chút màu xanh lục mờ mờ. Hắn liền cảm nhận được viên sỏi này được tẩm dương khí vào trong, nó được trao tặng sự sống và sức mạnh Nguyên khí, nhưng một chưởng đánh gục ngay một Nguyên tướng 5, kẻ này đương nhiên là một cao thủ.
Huyền Vũ kiếm rời khỏi tay chủ nhân, cũng mất đi ánh lửa của nó, lại biến thành màu xanh lục bình thường là màu sắc riêng biệt của thanh kiếm đó.
Minh Nguyệt lúc này đang khỏa thân nằm dưới sàn, trước mặt Hào Nam. Nàng cắn răng cay đắng, chiến thắng đang ở rất gần nhưng nàng quá mải mê dồn sức cho Hào Nam mà không để ý rằng là có kẻ nấp trong bóng tối chơi trò ném đá giấu tay. Nàng không cam lòng, nhưng một chưởng của tên kia quá mạnh, nàng giờ sức chống trả lại một tên Nguyên trung còn không có, đừng nói gì một kẻ Nguyên đại đỉnh cấp như Hào Nam!
Hào Nam cười ha ha hai tiếng, nhiệm vụ được hoàn thành rồi. Thực chất hắn ta đến đây không phải vì hai mươi vạn đồng vàng. Hắn ta đến, là để thu phục Minh Nguyệt, đó mới thực sự là tâm nguyện của quán Trà Hoa, từng bước chế ngự Ngũ đại gia tộc.
Không để cho Minh Nguyệt kêu gào nhiều, hắn một tay bế thân thể nhẹ bẫng của nàng lên rồi quăng ra giường.
Trên người Minh Nguyệt không còn mảnh vải nào, hẳn nhiên là đã vô tình mời gọi Hào Nam. Nàng ta giãy dụa, vừa giãy dụa vừa kêu gào:
“Aaaaa… không…. Thả ta ra… thả raaaa…”
Chống cự là bụng bự, hắn lấy tay thụi một cú vào cái bụng nõn nà của Minh Nguyệt, nhưng đây là bụng lép cmnr, bụng bự cái gì.
“Hự.. ahhh… ặc ặc…”
Cú thụi làm Minh Nguyệt vô cùng đau đớn, nhưng lỗ lồn nàng… vô tình lại chảy ra dâm thủy. cơ thể của con người ta thì luôn thành thật, Minh Nguyệt thuộc ngũ đại mỹ nhân, băng sương nguyệt lãnh là thế, khiến trăm ngàn người phải cúi đầu trước uy phong của nàng là thế, không thể ngờ là con người như vậy, lại mắc tật khổ dâm.
Vậy thì Hào Nam, bằng tinh nhãn được sư phụ cất công trui rèn qua hai năm, nhìn được tâm can lẫn ý muốn của đối phương, lập tức biết ngay Minh Nguyệt mong muốn điều gì.
Con cặc của hắn sung mãn nãy giờ, không cần qua dạo đầu tập dượt gì hết, thẳng tiến nhè cái lỗ lồn ướt đẫm kia đâm lút cán.
“AAHHHHH, ahhhh, ôi, chết mất, ahhhhh…”
Minh Nguyệt còn chưa kịp nhìn xem con cặc của Hào Nam dài ngắn to nhỏ thế nào, đã bị “con dao” đấy chọc vào lỗ lồn đến lút cán. Nhưng thông qua cảm nhận, thông qua bản năng của người đàn bà, Minh Nguyệt đã sớm đầu hàng con cặc này rồi, nàng chỉ còn mong muốn ích kỷ là con cặc này di chuyển không ngừng trong lỗ thịt đang ướt đẫm của mình, nàng muốn nó, nàng muốn nó dày vò thỏa mãn cơ thể dâm đãng này của mình.
“Ahhhh… ahhh…. Tôi sướng quá… ahhhh”
Hai mươi năm nay, kể từ cái hồi hồi chồng con nàng đều bị người ta giết hại sau một biến cố không ai ngờ tới. Minh Nguyệt với khao khát của mình đã đi tìm cho mình những thú vui sau giờ làm việc mệt mỏi, nàng đi tìm những chàng trai trẻ, nhưng cái nàng cần nhất là con cu chắc khỏe và khả năng làm tình tuyệt vời thì lại không được trải nghiệm. Minh Nguyệt không được giải tỏa cơn khát thì rất ức chế, nhưng vẫn may là cô bạn Thủy Quỳnh thân thiết kiềm chế tâm can nàng lại, như vậy thì Minh Nguyệt cảm thấy mình thư thả hơn.
Nhưng tối nay thì nàng… đã được trời thương tình. Con cặc to lớn này, người đàn ông này vô cùng mạnh mẽ trên giường là người nàng vô cùng khao khát. Nói cách khác, Minh Nguyệt thực sự đã đầu hàng Hào Nam, tuy bất phục khi giao chiến nhưng lại khuất phục khi làm tình.
Hào Nam vung tay tát mạnh vào mặt Minh Nguyệt làm một bên má của nàng đỏ lựng. Hào Nam càng đánh, con cặc của hắn càng địt mạnh, nước dâm từ lỗ lồn lại càng tuôn ra, tiếng la hét sung sướng cũng vang lên giòn tan.
“Ahhhh… ahhhhh… ahhh… ưm….ahhhh… em sướng… em sướng lắm… địt em đi….”
Chán tư thế truyền thống rồi, Hào Nam lật người Minh Nguyệt đấy tiếp tục địt kiểu chó, tay Hào Nam cứ thế vỗ đen đét vào mông Minh Nguyệt, con cặc thì cứ thế địt phầm phập vào lỗ lồn mọng nước của nàng. Nàng sướng đến phát điên, kiềm chế không được nữa rồi, nàng muốn ra, và không đợi Hào Nam đồng ý, tiếng gào lại vang lên:
“Ahhhhh, ôi… ahhh… em sướng đến phát điên mất, em raaaaa…”
Gào lên khản cả cổ vì sướng, Minh Nguyệt phun ra dòng dịch dâm đến ướt nhẹp cả giường. Nhưng Hào Nam nở nụ cười gằn, hắn ta tiếp tục phang mạnh vào cái lồn hư hỏng của Minh Nguyệt.
“Ahhh.. hơ… ahhh… em sướng… anh chưa mệt sao… đừng… em đuối…ahhhh…”
Con cặc như khúc củi thô tiếp tục đóng vào lỗ lồn Minh Nguyệt, cơn sướng lấn át đi não bộ của nàng nên giờ xưng hô thế nào cũng lộn tùng phèo hết cả lên, chẳng biết đường nào mà lần. Mà cũng chẳng có ai quan tâm, Minh Nguyệt còn đang bận hưởng thụ khoái lạc, cả Hào Nam cũng thế.
Cũng không biết Hào Nam đã chơi Minh Nguyệt được bao lâu, lúc này hẳn chỉ còn nghe tiếng thở đều đều dù biết Minh Nguyệt còn đang tỉnh táo. Sau hàng tiếng đồng hồ quần thảo, hắn xuất tinh dịch vào trong tử cung Minh Nguyệt, lấp kín lỗ lồn của nàng.
Hai thân thể trần trụi, một nam một nữ lúc này đã hoàn toàn thỏa mãn sinh lý. Hào Nam xong việc, đang mặc lại y phục về nghỉ ngơi cho lại sức thì nhận được vòng tay ấm áp của Minh Nguyệt.
Hào Nam còn đang trách bản thân vì để mất cảnh giác, nhưng Minh Nguyệt chỉ ôm hắn như vậy. Không có tiếng thủ thỉ, chỉ có tiếng thở nhẹ của người phụ nữ đang vòng tay ôm người đàn ông.
Không có kẻ thù, không có thù địch, chỉ còn lại một người nữ và một người nam đang tận hưởng giây phút lãng mạn. Minh Nguyệt lúc này chỉ còn biết người đàn ông kia là duy nhất, nếu hắn có muốn giết nàng, cũng không có vấn đề gì.
Một sự thay đổi tâm lý nhanh đến mức lố bịch.
Hào Nam dù có tinh nhãn nhưng không đủ sắc bén để nhìn được tâm can này của Minh Nguyệt. Hắn lạnh lùng gỡ tay của Minh Nguyệt ra, bước đến cầm thanh Huyền Vũ chĩa vào cổ Minh Nguyệt đang ngồi trên giường.
“Có chuyện gì xảy ra vậy, Đào gia chủ? Bà quên mất tôi là kẻ thù của bà rồi sao?”
Hào Nam không thể hiểu được, tinh nhãn của hắn lúc này đang cần thì lại tịt ngóm. Hắn muốn có một lời giải thích vì sao nữ nhân này lại theo phe hắn nhanh đến chóng mặt như vậy.
“Tôi… quyết định rồi. Tôi sẽ sống theo ý thích của mình, tôi sẽ chấp nhận điều kiện của anh, chỉ xin anh… hãy thu nhận tôi làm người của anh…”
Đoạn đầu thì còn nghe rõ, nhưng sau chữ “chỉ xin anh…” thì giọng của Minh Nguyệt lại nhỏ như muỗi kêu vậy. Hào Nam căng tai ra vẫn nghe thấy, hắn vung thanh kiếm Huyền Vũ lung tung, rồi cười sặc sụa:
“Không thể ngờ nổi, trước đó bà còn muốn cho tôi đi chầu Diêm Vương, giờ đến lúc sau khi làm tình thì lại muốn làm người phụ nữ của tôi? Đào gia chủ, đầu óc bà có vấn đề à?”
“Việc tôi vô tình dùng hết khả năng đã gây ra không ít xáo trộn ở đây, bốn người còn lại chắc chắn sẽ bị đánh động bởi cuộc tấn công vào Đào gia. Bọn họ khi điều tra cặn kẽ chắc chắn sẽ tìm đến Trà Hoa để tính sổ. Tuy nhiên tôi có thể đánh lạc hướng bọn họ bằng cách nói dối, tôi sẽ đổ vấy cho đám Cướp Đại Bàng ở ngọn núi phía bắc, chúng đến đây tấn công Đào gia cướp đi Huyền Vũ kiếm, bảo vật chúng đã thèm khát gần một thập kỷ nay.”
Hào Nam ngắm nhìn thanh Huyền Vũ, tinh xảo, đẹp mắt, thích hợp cho những người cấp Nguyên tướng 5 đổ lên, giờ hắn cầm lên thì cũng chỉ như thanh kiếm thường mà thôi, không thể dụng được uy lực thật sự.
Minh Nguyệt nhìn Hào Nam với ánh mắt kiên định, nàng thực sự trao thân cho tên Hào Nam này rồi:
“Nếu anh chưa tin, thì đây là cách tôi chứng minh.”
Minh Nguyệt ngậm lấy lưỡi kiếm, lưỡi nàng bị cứa rách một vết nhỏ. Vết máu được nàng tích tụ ở trong miệng. Nàng ngậm lấy ngăn không cho máu chảy ra, rồi tìm đến môi Hào Nam mà trao đi nụ hôn.
Máu từ lưỡi nàng truyền qua lưỡi Hào Nam, hai người cứ đứng đó, ôm hôn nhau, lưỡi quấn lấy lưỡi nhau say sưa. Nụ hôn này thực sự là ngọt ngào với cả hai bên.
Minh Nguyệt mỉm cười rạng rỡ và vô cùng hiền hòa, ánh mắt của nàng lúc này như đang nhìn một người chồng. Hào Nam thực sự vẫn cảm thấy cục diện thay đổi như chong chóng, không hiểu sao Minh Nguyệt lại đầu hàng đến mức thần tốc như vậy.
Nhưng nhiệm vụ nói rằng là Hào Nam cần thu phục Minh Nguyệt, hắn ta đành hỏi lại:
“Tại sao cô ngậm miệng vào lưỡi kiếm?”
“Đó là truyền thống. Một người phụ nữ khi trao gửi thân xác và linh hồn cho người khác, thì chỉ cần được họ chấp nhận nụ hôn có dính máu của mình. Sau đó, người phụ nữ sẽ là của anh và sẽ làm như những gì anh muốn.”
“Nghe cứ như mấy cái khế ước chủ tớ trong mấy quyển sách thần thoại mà mình đọc hồi xưa vây”Hào Nam nghĩ thầm như vậy, nhưng ngay sau đó lấy lại phong thái, hắn ta nhìn Minh Nguyệt gật nhẹ một cái, rồi nhanh chân chạy trốn khỏi Đào gia trước khi có người kịp phát giác.
Nhưng hắn cũng biết được điều này trong hồi tưởng, đó là cao nhân vô ảnh vô tung mà hắn chưa thể một lần chứng kiến tung tích. Sau đó, kẻ này đã ra tay sát hại toàn bộ người làm của Đào gia, trừ Minh Nguyệt ra thì chỉ còn lại vài nữ hầu và những tên lính bị đánh ngất ra là sống sót. Kẻ này còn thậm chí chu toàn đến mức vứt lại mấy thanh kiếm có khắc hình con đại bàng ở phần chuôi.
Tạo hiện trường giả quá hoàn hảo.
Mọi chuyện sau đó thì đúng như Minh Nguyệt đã cam kết với Hào Nam, Minh Nguyệt lợi dụng thảm án người làm bị sát hại bừa bãi, vu oan giá họa cho bọn cướp Đại Bàng ở phương Bắc khát máu giết người. Ngũ đại gia tộc cho người đến kiểm tra thì mọi chuyện khủng khiếp đúng như mô tả, chúng thậm chí còn cả gan cưỡng bức cả gia chủ Đào Minh Nguyệt.
Đây thực sự là một cái tát vào mặt tầng lớp lãnh đạo đất nước này, người làm của Đào gia căm hận cộng thêm tinh thần quân lính từ những tỉnh khác do những người đồng cấp với Đào Minh Nguyệt điều tới, do Giang Thủy Quỳnh dẫn đầu tiến về phương Bắc diệt trừ cướp Đại Bàng, thu lại được vô số bảo vật, nhưng thanh kiếm Huyền Vũ thì không thấy đâu.
Tên đầu lĩnh băng cướp vẫn còn khẳng định mình thực sự bị oan, chúng không tấn công Đào gia. Nhưng khi Ngô Hà Vy – phó chỉ huy chiến dịch sau lưng Giang Thủy Quỳnh vứt thanh kiếm ra trước mặt tên đầu lĩnh, thì hắn chỉ cứng họng.
Sự thật thì đương nhiên là băng cướp Đại Bàng không hề gây chuyện, nhưng bằng chứng thì chống lại hắn. Tên cướp chỉ còn biết gào lên oán trời than đất đầy phẫn nộ, pha chút oan ức vào đó.
Giọng nói đầy oán khí đó không thể ngăn được việc Giang Thủy Quỳnh lấy đầu hắn, những kẻ còn lại đi theo thủ lĩnh băng cướp này cũng chịu chung số phận.
Đào Minh Nguyệt thì đương nhiên không dại gì mà ra mặt, vì sau khi biết rằng Ngũ đại gia tộc điều đi tận 2 trong số 5 thủ lĩnh đi thảo phạt băng cướp Đại Bàng, thêm vào đó hai người còn lại dù không tham gia nhưng còn phải lo việc khác. Minh Nguyệt để công việc lại và nhanh chóng sai vệ sĩ đi đến Trà Hoa quán.
Không cần phải trả tiền, nhưng cả ngày hôm đó, Minh Nguyệt lại được tận hưởng những giây phút khoái lạc đầy tội lỗi bên cạnh Hào Nam, gã “chồng trẻ” của nàng.
Nhớ đến đó, lúc này thì cũng đã kết thúc hồi tưởng, Hào Nam bất giác nở một nụ cười thỏa mãn. Hắn nhìn về phía Minh Nguyệt đang mỉm cười như người vợ dọn bữa trưa ra bàn. Nhưng bữa trưa thì tạm để đó đã… Hắn dù sao cũng yếu mềm, cũng cần tận hưởng cô nàng nô lệ kiêm vợ hờ của hắn.
Minh Nguyệt đang đình mời hắn bữa trưa, nhưng nàng không thể cưỡng lại được tâm tính mạnh mẽ muốn sở hữu của Hào Nam, nàng mỉm cười ôm lại hắn, đặt một nụ hôn lên đôi môi của người đàn ông kia.
Hai người một nam một nữ lại có những giây phút đầy đam mê cuồng nhiệt, quần áo vứt mỗi chỗ một nơi, mặc kệ bữa trưa nguội ngắt.
Lúc này, Hào Nam và Minh Nguyệt cũng thỏa mãn sau cuộc làm tình đến gần hai giờ đồng hồ, nhưng hai thân thể vẫn dính chặt vào nhau mặc cho cuộc giao hoan đã làm họ mệt mỏi. Họ cũng không còn quá quan tâm nữa.
Tâm tình thay đổi nhanh như thời tiết như thế này, nhưng kiên định đến mức cứng đầu không chịu rời mình đi. Hào Nam đã quá rõ rồi, hắn cũng tự nhẩm lại, Minh Nguyệt đã dành cả linh hồn lẫn thể xác cho hắn. Và nàng giờ đây cũng trở nên rất giá trị với Hào Nam.
Tâm tình của hắn cũng đã thay đổi, nhất là khi nghĩ về Minh Nguyệt. Hắn trước kia còn coi nàng không khác gì một món đồ chơi…
Giờ đây nằm ôm gọn mỹ nhân của mình vào trong lòng, Hào Nam cũng không thể ngăn được xao xuyến đang dâng lên trong lòng mình. Đương nhiên nàng sẽ hiểu, bản tính của hắn là đa tình, hắn cũng thèm muốn cả người phụ nữ khác nữa.
Điều này hắn tuyệt nhiên không bao giờ quên, và hắn cũng thầm lập quyết tâm, quyết tâm này của hắn thì rất ngắn gọn…
Nhất quyết không được để Minh Nguyệt rơi vào tay người khác. Kẻ nào có ý định cướp Minh Nguyệt khỏi hắn, lập tức giết không tha.