Posted in

Tàn Bạo Trong Im Lặng

Chương 3: Hành tinh mới, ngôi nhà mới

Trong khi thằng Minh đang loay hoay với cái phi vụ xuyên không xuyên thời của hắn, thì trên bề mặt của một hành tinh nào đó, tại quán rượu Trà Hoa, Hào Nam với Minh Nguyệt mỗi người một chỗ đang ngồi nói chuyện với nhau.

Thời điểm hiện tại, Hào Nam đã tính chính xác được mình sống ở đây là đã ít nhất được hai năm, tính theo niên đại của hành tinh này. Hắn ta đến đây, được biết là năm 2120, máy móc tân tiến của con người theo cách nhìn của Hào Nam… là cái máy hơi nước cổ xưa cũ kỹ, nếu cái máy đó mà ở Trái Đất, mấy tay khoa học gia đó sẽ ném nó vào viện bảo tang chứ không phải là để đem ra làm động cơ vận hành.

Khả dĩ, Hào Nam là một thằng… không biết gì về khoa học – kỹ thuật. Thế nên là hồi đầu mới đến hành tinh này, hắn ta trông thấy cái xe ngựa thôi cũng đã trầm trồ. Mãi đến sau này có cơ hội được gặp bà chủ quán rượu Trà Hoa, hắn ta mới được dạy dỗ tử tế về hành tinh mới này.

Trong khi Minh Nguyệt vừa bưng khay rượu để ra bàn chuẩn bị tiếp khách, thì Hào Nam lại chìm đắm trong mơ tưởng, mơ tưởng về mảnh ký ức bất kỳ trong hai năm quá khứ hắn sinh sống và học hành ở đây…

Hắn nhớ rõ nhất, hắn được bà chủ quán rượu Trà Hoa thu nhận làm học sinh. Những kiến thức mới, tên của hành tinh này theo trí nhớ rõ mồn một của hắn, có tên là Polynesia…

Từ thuở xa xưa, cũng không biết là đã bao lâu trong quá khứ, những con người đầu tiên sinh sống ở Polynesia đã hứng chịu không biết bao nhiêu tai họa khủng khiếp từ thiên nhiên. Giông tố, núi lửa, bão tuyết đã có lúc muốn đẩy những người này đến gần hơn với họa diệt chủng. Tạo hóa thật biết cách trêu ngươi những sinh vật đáng thương kia, con người ổn định được chỗ ở ấm cúng còn chưa xong thì lại bị những mãnh thú và người khổng lồ tấn công, những sinh mạng của con người này bị tàn sát dưới nanh vuốt của đám quái vật khổng lồ là không thể đếm được hết… Ở thời điểm đó, là thời điểm mẹ thiên nhiên gần như đã phẫn nộ nhất, có cảm giác như mọi sự sống trên Polynesia có thể bị tiêu tan bất cứ lúc nào.

Vào cái thời điểm mà cả hành tinh gần như sắp sụp đổ, thì trên trời giáng xuống sáu viên ngọc với sáu màu sắc khác nhau. Những viên ngọc này xoay vòng vòng như quạt máy, nhưng chúng càng xoay thì những giông tố, gió bão, núi lửa, bão tuyết, lũ lụt… đều không cánh mà bay. Không chỉ như vậy, kể từ ngày những viên ngọc xuất hiện trên hành tinh này, con người bỗng dưng học được cách tu luyện Nguyên khí cho bản thân, dần dần những người học được Nguyên khí ngày một đông đảo, những cá nhân nào xuất chúng thì có lượng Nguyên khí dồi dào mạnh mẽ, liền dùng để đánh lại được những quái vật khổng lồ khát máu.

Về sau, những viên ngọc này số phận ra sao làm Hào Nam ngây ngô cũng tò mò, nhưng mặc cho Hào Nam hỏi gặng như thế nào, vì nữ sư phụ nhất quyết không hé răng nửa lời.

Hào Nam lúc đó hãy còn ngây ngô lắm nên không để ý quá nhiều đến việc sư phụ giữ bí mật, liền hỏi người thầy của mình:

“Thế sư phụ, tu luyện như vậy thì phân cấp như thế nào? Lại còn cách phân chia Nguyên khí nữa?”

Vị nữ sư phụ đó từ tốn giảng giải rằng, Nguyên khí ở đây được chia làm những cấp bậc như sau: “Nguyên tốt – Nguyên sơ – Nguyên trung – Nguyên đại – Nguyên tướng – Nguyên vương – Nguyên tôn – Nguyên tiên – Nguyên thần – Nguyên khí Nguồn cội”. Các Nguyên ở đây được nhận dạng bằng một màu đỏ, riêng ai đạt được Nguyên khí Nguồn cội là có hai màu đen trắng hoặc không màu. Nhưng trong sử sách ghi lại thì chưa có ai đạt được Nguyên khí Nguồn cội thì chưa thấy có ai đạt được. Có người còn cho rằng, Nguyên khí Nguồn cội phải là cá nhân được chọn bởi đấng tạo hóa, và chỉ xuất hiện khi loài người lâm vào họa diệt vong.

Nhưng Hào Nam tưởng Nguyên khí Nguồn cội đã là lớn nhất rồi, thì vị ân sư của hắn lại cho hắn biết rằng dù có mất đi Nguyên khí hay không có Nguyên khí, con người ta lại có thể làm chủ được Dương khí. Dương khí tồn tại từ xa xưa, khi những người không thể chống lại được quái vật bằng cách sử dụng Nguyên khí, thông qua võ thuật bí truyền, họ tiếp nhận Dương khí và sử dụng sức mạnh này điều khiển muông thú tấn công, xâu xé lẫn nhau. Theo lời của vị ân sư này nói, rằng tu luyện dương khí khó hơn rất nhiều so với tu luyện Nguyên khí, lý do bởi vì dương khí dễ dàng làm phản khí khi không thể điều tiết được nhịp độ khí huyết trong cơ thể, đã từng có người bỏ mạng khi cố gắng điều khiển dương khí theo ý mình trong khi điều kiện cơ thể lại không cho phép.

Đó là một ý tưởng vô cùng tồi nếu như tố chất luyện dương khí không có mà lại đi luyện, nói cách khác, dương khí không khác gì con dao hai lưỡi. Dụng tốt thì làm bá chủ, dụng tồi thì đi gặp Diêm vương.

Lại nói về Dương, thì Dương khí được chia nhỏ gọn hơn: Dương tiểu, Dương trung, Dương đại, Dương thánh, Dương thần, Thuần Dương thể.

Cũng như Nguyên khí Nguồn cội, chưa ai nghe thấy Dương thuần do một cá nhân nào trên hành tinh này tu luyện đến. Thế nhưng, vì bản chất không bài xích nhau của hai loại khí, nên việc có cả hai loại khí trong cơ thể là chuyện bình thường. Nguyên khí không biết vận thì chỉ kém hiệu quả, còn Dương khí mà vận láo thì… Hào Nam không dám nghĩ đến.

Các Dương và Nguyên, mỗi phân cấp sẽ được chia ra làm mười hai bậc nhỏ. Như “Dương tiểu 12 vượt qua được sẽ thành Dương trung 1” kiểu như vậy.

Trong lúc Hào Nam vẫn còn đang tơ tưởng với mớ bòng bong luyện cấp năm xưa sư phụ truyền dạy, Minh Nguyệt gọi giật hắn mấy tiếng:

“Anh Nam, anh Nam, khách đến rồi…”

Minh Nguyệt rõ ràng đang cảm thấy lo lắng khi Hào Nam mải nhìn đi đâu khi nàng gọi vài ba tiếng mà hắn cứ không nghe. Khi Hào Nam không còn bay trên mây với đống ký ức đấy nữa, hắn liền lấy lại vẻ phong thái lạnh lùng mạnh mẽ như ngày nào mà bước đến sắp xếp lại bàn ghế, điều này tuy rất đơn giản đến mức nhỏ nhặt, nhưng cũng vô tình làm trái tim của Minh Nguyệt đập loạn mấy hồi.

Cánh cửa chính mở ra, những người khách lúc này đã xuất hiện. Đó là bốn người phụ nữ dung mạo vô cùng xinh đẹp, từ đôi mắt, chiếc mũi, hai gò má, thân hình bốc lửa hút hồn người khác, vẻ ngoài kiểu này tất nhiên ngang ngửa với Minh Nguyệt, thậm chí có người còn trội hơn khiến Minh Nguyệt ghen ghét ra mặt vì được con mắt hổ đói của Hào Nam soi tới.

Những người phụ nữ này là khách VIP của quán rượu Trà Hoa, đương nhiên là không lạ gì chuyện Hào Nam đứng quầy, cũng lại càng quen với chuyện Hào Nam được thay mặt chủ quán ra tiếp chuyện với mình. Một người trong số đó cũng chẳng ngại khách khí, liền hỏi luôn:

“Phương Ngân thế nào rồi? Nhân tiện cho tôi gửi lời hỏi thăm đến cô ta luôn.”

“Cảm ơn bà chủ Đường đã có lời hỏi thăm. Hiện tại sư phụ tôi thân thể rất tốt, không gặp chuyện gì.”

Hào Nam lịch sự đáp lại, nhưng trong lòng chỉ nghĩ thầm “Bà ta khỏe như quái vật vậy, trên cái hành tinh này có bao nhiêu người là đủ trình đả thương được bà ta?”

Bà chủ Đường lúc này mới cười nói duyên dáng mà đáp lại: “Thế, chuyện lần trước chúng tôi có ý hỏi, cậu làm đến đâu rồi?”

“Đã giải quyết triệt để, không để lại dấu vết nào.”

Những người phụ nữ gật đầu tỏ vẻ khá hài lòng, quả đúng là người của quán rượu Trà Hoa, làm việc chưa từng thất bại và luôn có hiệu quả tốt. Quả thực là danh bất hư truyền.

Một người phụ nữ khác cũng cất tiếng: “Cho chúng tôi xem vật đó được chứ?”

“Vâng thưa bà chủ Tô”. Nói xong thì Hào Nam liền lôi ra một viên ngọc thô có màu trắng, ngoài ra thì chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng những người đang dán mắt vào thì không nghĩ thế, bọn họ nhìn viên ngọc với ánh mắt cẩn trọng, cho thấy viên ngọc này có tầm quan trọng không hề nhỏ. Một người định mò tay chạm vào mặt ngọc thì đồng thời bị Hào Nam quát giật lại:

“Ngô tiểu thư, vật này tuyệt đối không được chạm vào!”

Ngô tiểu thư lúc này mới phục hồi lại thần thái mà ngồi yên, những người khác cũng dần ổn định lại thần thái của mình mà ngồi xuống. Khi tình hình ổn định trở lại, Hào Nam mới lên tiếng:

“Các vị, như các vị đã nhìn thấy rồi đấy, đây chính là bảo vật Bạch ngọc Hội tụ, là một trong số những bảo vật quý giá nhất mà không ít kẻ tiếc mạng đi săn tìm. Nhân đây tôi cũng xin trao nó lại cho đại diện của Ngũ đại gia tộc, những người đang nắm quyền điều khiển quốc gia này. Quán Trà Hoa chúng tôi tuyệt nhiên sẽ không dính vào những chuyện chính trị hay tranh đoạt, khi bảo bối ở trong tay quý vị rồi, xử trí như thế nào là do các vị quyết định, Trà Hoa chúng tôi không can thiệp.”

“Hừ!”

Tiếng “hừ” rõ to vang lên từ miệng của người nãy giờ hãy còn im lặng. Hào Nam bất giác có chút khó chịu, nhưng vẫn lịch sự hỏi lại:

“Xin hỏi là Giang đại sư có ý kiến gì, tại sao lại thỏ thái độ khó chịu như vậy?”

Giang đai sư lúc này trả lời câu hỏi như đang muốn ném nguyên cả cục tức vào mặt Hào Nam:

“Ta tưởng các người như thế nào, cái gì mà không dám đắc tội? Các ngươi tưởng dúi viên ngọc này vào tay chúng ta rồi tuyên bố vô trách nhiệm với thứ mình tìm được là có thể coi như mọi chuyện đã được giải quyết xong? Hừ, ta nói cho các ngươi hay, nếu như bảo ngọc này về sau gặp chuyện, các ngươi cũng sẽ bị liên đới một phần trách nhiệm!”

Hào Nam còn chưa kịp lên tiếng thì Minh Nguyệt không kiềm chế được tức giận mà đáp lại, nhưng vẫn cố giữ chất mềm mỏng trong giọng nói:

“Thủy Quỳnh, cậu không nên nói như vậy. Chúng ta đều hiểu rõ Trà Hoa từ xưa đến nay ra tay khi có chuyện lớn xảy ra, nhưng chúng ta cũng phải để cho họ được tự do hưởng những gì họ xứng đáng, đó là điều mà Trà Hoa quán đã thỏa thuận với Ngũ đại gia tộc. Không thể tự tiện xâm phạm thỏa ước này!”

Thủy Quỳnh dù tức giận nhưng đây rõ ràng chỉ là cay cú xả ra nhằm công kích cá nhân. Nàng ta cay cú vốn dĩ là những thất bại của Ngũ đại gia tộc những năm gần đây đều có nguyên nhân gián tiếp đến từ sự thờ ơ từ Trà Hoa quán, nếu như Trà Hoa có những động thái trợ giúp cụ thể thì Ngũ đại gia tộc sẽ giảm thiểu được số lần bị lâm vào hiểm cảnh, quốc gia này sẽ được hưởng nhiều thái bình hơn.

Bọn Trà Hoa luôn tự cho mình cái quyền ngông nghênh, chúng không coi luật pháp này ra cái gì. Lãnh đạo và người dân thì khốn khổ giải quyết chuyện nan đề của đất nước nhưng Trà Hoa nhiều khi cũng dửng dưng như bánh chưng ngày Tết, vì đủ loại lý do, nhưng kể cả khi không có lý do, thì cứ đập hai chữ “không thích” vào thì Ngũ đại gia tộc cũng chỉ còn nước ngậm bộ hòn làm ngọt.

Nay nghe Hào Nam nói thế thì những ức chế từ lâu đã nổ tung ở trong lòng Thủy Quỳnh, nhưng vì có cô bạn thân là Minh Nguyệt khuyên can nhắc nhở, nỗi ức chế cũng tạm thời nguội bớt.

Thấy Thủy Quỳnh ngồi yên lặng không nói gì nữa, những người còn lại mới nhận lại cái hòm từ tay Hào Nam. Nhận xong cái hòm, Ngô tiểu thư tuyên bố:

“Chúng tôi công nhận công lao của Trà Hoa trong việc thu hồi lại bảo vật Bạch ngọc Hội tụ. Như đã hứa, đây là thù lao chúng tôi đã chuẩn bị để thanh toán phi vụ này với Trà Hoa quán.”

Nói dứt lời liền mang đến một cái hòm, Ngô tiểu thư mở ra và đưa cho Hào Nam kiểm tra. Đúng như Hào Nam dự đoán, bên trong hòm to bằng cả một cái ngăn bàn cỡ nhỏ này là 600 đồng tiền vàng thù lao của Ngũ đại gia tộc thanh toán cho Trà Hoa quán.

Hào Nam nhận lấy cái hòm xong đặt sang một bên, vừa nói cúi đầu vẻ cung kính:

“Cảm ơn Ngô tiểu thư và những thủ lĩnh của ngũ đại gia tộc. Chúng tôi hy vọng rằng Ngũ đại gia tộc và Trà Hoa quán sẽ hợp tác một cách tốt đẹp hơn trong tương lai.”

Hào Nam vừa nói xong, những người còn lại gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Họ lục tục đứng dậy chuẩn bị ra về. Trước khi ra về, Thủy Quỳnh có ngoắc tay với Minh Nguyệt ra ngoài quán nói chuyện riêng.

Minh Nguyệt nhận được sự đồng ý khá kín của Hào Nam liền đi theo Thủy Quỳnh bước ra ngoài. Đi được đến một chỗ cách xa Trà Hoa quán rồi thì Thủy Quỳnh mới lên tiếng:

“Minh Nguyệt, tớ khuyên thật cậu mau mau chấm dứt mối quan hệ với tên nhóc Hào Nam đó, tớ cảm nhận được hắn ta có gì đó rất nguy hiểm, muốn hãm hại cậu đấy. Mau chóng kết thúc đi và đừng dây dưa với hắn quá lâu, bằng không có thể cậu sẽ mất mạng đấy!”

Minh Nguyệt, là bạn thân của Thủy Quỳnh, đồng thời cũng là thủ lĩnh của Đào gia kể từ sau ngày Đào lão gia qua đời. Biết rõ thân phận của mình, Minh Nguyệt sẽ chọn nghe theo lời Thủy Quỳnh, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra, vì đơn giản là Minh Nguyệt đã dâng tặng cả linh hồn mình cho Hào Nam kể từ “ngày hôm đó” rồi. Nhưng Minh Nguyệt vẫn giả vờ thuận theo ý của Thủy Quỳnh, và nàng đương nhiên là có kế hoạch của riêng mình:

“Cậu an tâm, Ngũ đại gia tộc chúng ta có cái tự tôn của riêng mình, chúng ta sẽ không để cho thằng nhóc đại diện lấn lướt đâu. Cũng đến lúc phải cho đám Trà Hoa thấy rằng, chúng không còn có thể ngông nghênh như trước được nữa.”

“Nói đúng lắm, tên nhóc này và con quỷ cái Lý Phương Ngân cầm đầu đám Trà Hoa này từ lâu đã không coi người của ngũ đại gia tộc ra cái gì. Chúng ta cần phải họp bàn riêng cụ thể rồi sẽ báo lại cho Ngô gia, Tô gia lẫn Đường gia lên kế sách đối phó, quyết tâm diệt bọn Trà Hoa.”

Thủy Quỳnh đáp lại hết sức tự tin, nàng ta hoàn toàn tin tưởng vào Minh Nguyệt.

“Được, mà Nguyệt này, khi nào chúng ta có thể gặp mặt riêng để bàn luận?”

Minh Nguyệt đáp lại với một nụ cười niềm nở: “Tớ sẽ báo cho cậu ngay khi tu sửa xong tư gia, cậu biết đấy, tớ vốn khá cầu kỳ mà.”

Thủy Quỳnh chỉ mỉm cười một cái niềm nở, rồi ngồi lên xe mà đi về. Minh Nguyệt sau đó lấy lại vẻ lạnh lùng, liền sai hộ vệ hộ tống mình quay lại Trà Hoa quán. Dọc đường quay trở lại, Minh Nguyệt chỉ cười lạnh lẽo rồi thầm nghĩ:

“Danh dự của ta còn hiến dâng cho chủ nhân Hào Nam, ngươi là cái thá gì mà dám trả treo với chủ nhân như vậy? Hỗn hào như vậy, ta lần này cùng chủ nhân tận lực, đem cái thứ chó má Ngũ đại gia tộc hủy đi. Tới lúc bốn người các ngươi thất thế rồi, được chủ nhân cho phép rồi, ta sẽ đem lũ chó cái các ngươi tra tấn đến chết không được, sống không xong. Đặc biệt là con đĩ cái Giang Thủy Quỳnh, ăn nói xấc xược như vậy với chủ nhân, xem chừng phải trị tội nó trước tiên.”

Minh Nguyệt càng nghĩ thì nụ cười lại càng trở nên đáng sợ, hai nữ vệ sĩ hộ tống nàng trở về bất giác cũng cảm nhận được áp lực mạnh mẽ ở sau lưng. Điều này cũng nhắc nhở hai cô rằng, đừng bao giờ chọc tức Đào phu nhân.

Khi đến nơi, Minh Nguyệt liền ra lệnh cho đám vệ sĩ tự mang xe về lại dinh thự họ Đào, còn mình sẽ tá túc ở nơi này. Hai vệ sĩ còn định cự nự, nhưng cũng nhớ ra được danh tiếng của Trà Hoa, đồng thời cũng nhớ lại áp lực lúc nãy khi đang ngồi trên xe. Hai người bọn họ khẽ rùng mình, cúi chào chủ nhân rồi nhanh chóng đánh xe quay về dinh thự nhà họ Đào.

Vào đến sảnh chính quán rượu Trà Hoa, sau khi đóng cửa lại, bộ trang phục nghiêm trang của Minh Nguyệt lại rơi xuống đất, để lộ cơ thể tuyệt mỹ của mình, hai cái đầu ti màu hồng đã cứng lên từ bao giờ, cái lồn đỏ hồng không một cọng lông đã ướt nhẹp. Nàng trong tư thế của một con chó mà bò lại chỗ của Hào Nam, tụt nhẹ cái quần ra mà bú liếm con cặc hừng hực của hắn.

Con cặc thô cứng lại nằm trong cái miệng của Minh Nguyệt, nàng bú liếm không biết mệt mỏi là gì. Dường như nó đã trở thành thứ không thể thiếu với nàng, vì nàng đã tôn thờ nó như vật thánh vậy.

Hào Nam để mặc như vậy cho đôi môi dâm đãng của Minh Nguyệt chăm sóc con cặc, từ hòn dái cho đến thân cặc lực lưỡng đều được nàng thưởng thức qua. Thật sự mà nói hắn khá thích Minh Nguyệt ở khoản làm tình, chưa bao giờ hắn phải thất vọng với nàng.

“Sụp sụp… sụp… Ưm… ngon quá… ưm…”

Minh Nguyệt mải mê bú cặc Hào Nam, hắn ta đặt tay lên đỉnh đầu nàng, rồi nắc mạnh cái hông mà địt thẳng vào miệng của nàng. Hắn cứ thể thoải mái và thản nhiên mà địt cứ như thể đây là lỗ lồn của Minh Nguyệt vậy. Vừa địt hắn vừa nở một nụ cười nham hiểm với suy nghĩ đồi bại của mình.

Hôm nay hắn quyết định sẽ thưởng cho con đĩ của mình, vì vậy, chán rồi hắn liền phọt tinh thẳng vào họng vào mồm của Minh Nguyệt, nhiều đến mức khiến nàng nuốt không nổi nên bị ho sặc sụa.

Ho xong rồi thì Minh Nguyệt mặt cắm dưới đất liếm từng giọt tinh dịch bị rớt ra ngoài của Hào Nam. Hắn mỉm cười như vậy rồi thản nhiên ngồi xuống, gót chân của hắn đặt lên đầu Minh Nguyệt rồi thoải mái di đi di lại như xoa đầu.

Minh Nguyệt để yên như vậy, được chủ nhân xoa đầu vốn dĩ đã là hạnh phúc của nàng, khi bàn chân rời ra rồi thì lỗ lồn nàng cũng lên đỉnh, nước dâm bắn ra tung tóe làm ướt cả một mảng sàn nhà, quyện vào đó cũng là nước tiểu nàng vô ý đái ra.

Hào Nam vốn dĩ coi khinh Minh Nguyệt, trong mắt hắn nàng không khác gì con búp bê tình dục bỏ đi. Nhưng chỉ cần nàng còn được việc, còn ngoan ngoãn và còn có giá trị mua vui giải trí, thì không việc gì phải vứt nàng đi làm gì.

“Mau liếm sạch chỗ nước dâm mày vừa phọt ra đi con đĩ.”

Minh Nguyệt không dám lâu la, nàng lập tức xoay người liếm sạch chỗ nước dâm lẫn nước tiểu nàng vừa phun ra. Liếm từng kẽ một không sót một giọt dâm thủy nào mới thôi, nàng rất sợ khi mình vô ý làm cho Hào Nam phải nổi giận.

Hào Nam thì cũng chẳng thèm liếc nhìn Minh Nguyệt lấy một cái, hắn thản nhiên lấy châm dẫm lên đầu Minh Nguyệt đang quỳ xuống ở dưới. Hắn ta nhẩm đủ năm cái tên trong đầu:

Đào Minh Nguyệt

Đường Thái Linh

Tô Huyền Nga

Ngô Hà Vy

Giang Thủy Quỳnh.

Đó là tên đầy đủ của năm người phụ nữ có sức ảnh hưởng lớn nhất đất nước này. Hắn ta cần thu phục đủ cả năm người để làm hài lòng người phụ nữ hắn yêu thương. Vì đây là lệnh của cô ấy.

Là người đó, người phụ nữ duy nhất đến thời điểm hiện tại khiến trái tim của hắn bị đánh gục, khiến hắn hết lòng yêu thương. Hắn có thể hi sinh, có thể giết bất cứ kẻ nào dám cả gan làm người phụ nữ này phật ý.

Cho dù là ngũ đại gia tộc, hắn ta cũng sẽ giết.

Hào Nam nở một nụ cười còn đáng sợ hơn Minh Nguyệt gấp nhiều lần. Dường như Minh Nguyệt cũng giống như hai nữ vệ sĩ của mình, nàng run rẩy vì kinh sợ người đàn ông này, nhưng cũng là kinh phục hắn, vì nàng biết nàng đã đặt bản thân rất đúng lúc và cho đúng người.

Hào Nam vì người phụ nữ hắn yêu, còn Minh Nguyệt thì vì hắn mà đánh đổi tất cả.

Đúng là tạo hóa rất biết cách trêu ngươi con người.

Ly cocktail hãy còn chưa uống ngụm nào, nhưng lúc này nó đã cạn.

Người phụ nữ này nãy giờ ẩn thân quan sát toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Hào Nam và Ngũ đại gia tộc. Bất giác, cô ta nở một nụ cười hài lòng với học trò của mình.

Rồi người cùng chiếc ly cũng biến mất vô ảnh vô tung, cô ta đã thu thập đủ thông tin cần thiết.

Đó chính là vị nữ ân sư của Hào Nam, Lý Phương Ngân.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *