Posted in

Cuộc Đời Con Nhà Giàu

Chương 4: Gia đình thị phi(4)

Trời ah!… Đúng là muốn giết người mà… Sao vậy? Cả nhà này thích đánh du kích ah!…

Nghĩ là nghĩ vậy thôi… Chứ khi thấy người phụ nữ đang đi từ ngoài cửa bước vào a Phong nhà ta há hóc toàn phần bởi ở trước mắt là nữ thần xuất hiện giữa đời thực bằng xương bằng thịt…

Có thể nói từng cử chỉ hoặc chỉ liếc mắt của nàng đều thoát tục toát ra khí chất thanh nhã mà tạo hóa đã ban tặng chỉ duy nhất một mình nàng vậy…. sự hoàn hảo đều có ở nàng, hút hồn quyến rủ cái chất ma mị từ cái nhìn đầu tiên nó như liều thuốc phiện vậy ban đầu là như tiên sau đó ngắm vào người không thể nào dứt ra chìm đắm vào sự ma mị đó….

Chao ôi! Cái thế giới này là sứ sở của tiên nữ ah! Chỉ ở nhà cũng gặp toàn cực phẩm…

Nếu có điện thoại tôi sẽ tự sướng với các nàng vài tấm đăng lên thế nào cũng triệu like… Nổi như cồn chứ chả chơi… Haha….

Trở về hiện tại tôi ngạc nhiên khi nàng bước đến ôm tôi vào lòng… Cái ôm nhẹ nhàng nhưng thật chặt… xiết… Chặt… Như sợ tôi chạy trốn vậy… Tôi không để tâm lắm vì lúc này mùi hương ciw thể nàng toát ra thơm như hoa lài thoang thoảng thật dễ chịu… Thư thái toàn phần… Như vậy suốt đời cũng OK…

Nàng đang ôm tôi vào lòng hình như nàng khóc… Khóc thật… Nước ướt cả áo tôi rồi… Phía trước đang có nhóm người tiến vào. Trong đám người có giọng nói trầm ổn mang theo tia ra lệnh

Mau thả con ra đi… Lau nước mắt đi khóc… Khóc… Chỉ biết khóc… Còn để thầy thuốc khám cho con…

Con đã tỉnh còn khóc lóc lắm thế… Tôi nói với mình phải giữ sức khỏe chứ… Nó tỉnh lại phải vui vẻ… Mình lúc nào cũng cầu trời phật phù hộ cho con tai qua nạn khỏi giờ đã thành hiện thực nên trả lễ…

Người vừa nói kia là cha của Kế Thừa Phong, ông hội đồng Kế thừa Toại người quyền lực nhất trong nhà này… Và cả vùng này….

Ưh… Tôi biết rồi… Tại lo cho con quá nên tôi thất lễ… Dạ mời thầy khám cho
Trăn sự nhờ thầy….

Nghe đến đây tôi mới sững sốt… Đây là mẹ ruột của Kế Thừa Phong trong truyền thuyết cô hai Nhã đây sao… Ah quên hiện tại nàng là mẹ mình sao?… Ông bà ta nói rồi “thuyền đến đầu cầu sẽ thẳng”, tạm thời quan sát rồi tính từng bước đi cẩn thận… Không để họ nghi ngờ gì mới đc… Nghĩ vậy tôi bình tỉnh rồi hướng mắt về phía thầy thuốc đang bước đến xem bệnh… Thầy xem một hồi… Quay qua nói với chủ nhà

Tình hình cậu Thừa Phong coi như đã ổn không con nguy hiểm gì nữa… Tuy nhiên do có máu bầm trong đầu nên tịnh dưỡng tôi sẽ kê đơn chỉ cần uống đúng liều máu bầm sẽ tang từ từ….

Ông hội đồng cất tiếng hỏi: vậy việc mất trí nhớ thì sao?

Dạ thưa: tình huống này tôi chưa thấy vì cậu tỉnh lại đã là kỳ tích rồi… Việc mất trí có người vài người có người 1 năm và… Cũng có người cả đời…

Ôi con tôi… Mẹ lại ôm tôi nữa… Sướng thật thật mềm to nha co giãn lắm đó… Cảm giác tuyệt… Vời….

Tôi thấy tiếc những vẫn đẩy nàng ra rồi cất giọng nói: chuyện đã như vậy là ý trời, mẹ và mọi người đừng lo lăng quá… Tuy con mất ki ức nhưng vẫn bình thường lành lặn… Mọi người có thể kể chuyện để con biết về lúc trước…

Thôi con nó nói đúng… Cũng coi như trong họa có phúc rồi… Bây đâu tiễn thầy về hốt thuốc cho cậu bây…. Ông hội đồng nói

Dạ.. Dạ.. Con đi liền… Mời thầy… Có người ở vừa chạy vào khom người nói và dẫn thầy thuốc đi…

Thôi mọi sự coi như đã ổn mình đi nghĩ đi để con Mãi trong a Phong…

Không tôi sẽ ở lại chăm con tôi… Mình bận thì đi trước đi…

Ông hội đồng biết không khuyên được nên thở dài nói:

Được rồi tùy mình… Tôi đi thăm đông đây… Nói xong bước ra ngoài dẫn theo người đi thăm đồng.

Trong phòng giờ 3 con người tôi, mẹ và em Mãi…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *