Posted in

Cuộc Đời Con Nhà Giàu

Chương 3: Gia đình thị phi(3)

Trước cửa phòng đang đi vào là một người đàn ông trung niên đầu tóc trải truốt bóng bẩy, khuôn mặt hình chữ điền nhìn khá tuấn tú thoạt nhìn rất biết chăm sóc bản thân vì hình dáng khá khỏe mạnh tuy dóc người cao gầy nhưng vẫn còn tốt trán… Chắc có tập thể thao hay dưỡng sinh… Tôi đoán vậy…

Người đàn ông mang đôi mắt sắc lẻm nó toát lên sự khoan ngoan cả sự nguy hiểm…. hiếm khi tỏa ra nó ẩn dấu rất kĩ vì đang rình mà quan sát con mồi…

Đâu đó hắn có sự nham hiểm tôi nhận ra khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, dù có ẩn dấu rất kỹ. .. Không khác gì mấy vẫn như kiếp trước.

Đôi mắt này tôi sao có thể quên ánh mắt chế giễu, sự xem thường một con người đến tột cùng… Tôi không hề muốn đụng độ với tên này chút nào…. Vì linh tính mách bảo đây là kẻ khó chơi…

Nhưng khi sống lại lần nữa tôi đã thay đổi không như trước kia làm một kẻ ngu ngốc tin người nữa…. “Max không phạm tao, tao không phạm max”… “Nếu max muốn chiến… Ông sẽ cho max nát như tương luôn… Trả lại cả vốn lẫn lời.” …. “Trưởng phòng của tôi ah”… Haha…

Trở về hiện tại sau những suy nghĩ bản thân… Tôi nhìn về phía hắn… Hắn chạy hất ha hất hải tỏ ra rất lo lắng và một ít sự khó chịu khi thấy tôi tỉnh lại dù rất nhỏ… Nhưng tôi nhìn ra được….

Hắn mở miệng nói bằng giọng quan tâm: ” chú út… Chú… Tỉnh lại rồi ah… Chú có nhớ chuyện gì trước khi chú té sông không…. ”

Thì ra kiếp này hắn là người anh em cùng cha khác mẹ với chủ trước thân xác này. Cậu cả nhà họ Kế đây mà…

“Tại sao hắn lại hỏi vậy?”… Mà không phải là sự quan tâm cần có của một người anh dành cho người em khi thấy nó vừa thoát khỏi đời sống thực vật… Tôi thầm nghĩ hắn chẳng khác là bao với kiếp trước cả….

Tôi nhìn hắn rồi nhẹ giọng nói: Tôi…. Tôi… Không nhớ… Những truyện trước lúc rơi xuống sông…

Hắn cả người nhẹ nhỏm hẳn, cười như không cười… Tôi âm thầm quan sát cử chỉ hắn, tên này có liên quan đến tai nạn lần này… Lúc này chỉ im lặng mà quan sát hắn định diễn trò mèo gì thôi….

Hắn nói tiếp nhưng lần này có chứa chút quan tâm:

“Thôi thì lần này coi như tai qua nạn khỏi… Chú cứ tịnh dưỡng hồi phục….”

” Đừng quá nghĩ suy nữa… Lần sau đừng uống nhiều quá là được… Kẻo cha và dì lo lắng… Hiểu chưa… ”

“Mọi chuyện tôi sẽ đứng ra chống đỡ cho Chú… Nhớ lấy chuyện gì khó tôi sẽ giúp chú… Chúng ta là anh em ruột mà… ”

Thôi đi cho em xin… Nếu là thằng Phong lúc trước chắc sẽ rưng rưng cảm động vì có ông anh đứng ra che mưa tránh gió cho em út… Nhưng tôi làm sao không hiểu dụng ý của tên này chứ… Tất cả là tiền… Là gia tài ăn 3 đời không hết của Kế Thừa Toại khiến hắn đứng ngồi không yên… không yên….

Tôi cũng đâu để thua hắn nên cất giọng nói:

“Tôi cám ơn anh cả đã quan tâm… Vậy trăm sự xin nhờ anh cả chiếu cố”…

“Thật tâm tôi thấy lúc trước chẳng ra sao… Sau này tôi sẽ nghe theo lời anh cả chỉ bảo… Để không phụ cha và mẹ…. Và cả anh… Anh trai”

Nghe tôi nói vậy hắn khá bất ngờ… Không thể tin sau khi tỉnh lại tên Thừa Phong này dễ dại hơn… Vậy cũng tốt mọi chuyện sẽ đi theo kế hoạch dễ hơn… Hắn cười thầm trong bụng….

Hắn cười mở miệng nói: ” chú đừng nói vậy… Chúng ta là anh em… Tôi lại là anh chú đương nhiên là phải ra dáng anh chứ”….” nghe chú nói vậy tôi thấy vui rồi… Thôi tôi đi đây… Chú nghĩ nghơi đi”…

Hắn chuẩn bị bước đi lại nhớ ra trong phòng còn có một cô gái xinh đẹp như tiên đang ngồi một gốc biểu môi nhìn hướng khác…

Hắn lúc này ngơ ra trước vẻ đẹp của nàng bất đầu nhìn nàng từ mặt đến chân giọng hưng phấn nói: “Thì ra là Dì nhỏ đây mà… Từ lúc bước vào không có chào thật có lỗi… Mong Dì đừng giận…”

Dì nhỏ trả lời chất giọng thể hiện hắn không xứng: ” Có gì đáng giận hay ko chứ?… Đối tôi giận hờn chỉ đối với người mình thật quan tâm nhất là người thân… Còn người dưng có hay không cũng được… Nói dậy có phải không cậu cả Thừa Khiêm”….

Hắn gương mặt biến sắc trong ánh mắt toát lên sự tức giận vì có kẻ không tôn trọng cậu cả Khiêm và sự ham muốn cắn xé con mồi trước mắt này… Cho thỏa mãn… Nhưng lý trí nói hắn giờ chưa phải lúc…

Nên hắn lúc này cất giấu đi ý nghĩ kia mà tiếp tục cười haha nói: “Dì nhỏ nói vậy là giận dỗi rồi… Ta thật có lỗi… Lần sau có cơ hội Khiêm đây sẽ đền bù cho Dì nhỏ…. Khiêm còn chuyện phải làm… Đi trước nha Dì nhỏ hẹn lần sau… ”

Hắn bước nhanh khỏi phòng nhưng trên miệng lại nhép lên thể hiện sự điểu cán… Không biết hắn đang ủ mưu gì đây… ( có trời mới biết… Thằng khốn)

Những gì xảy ra trong phòng từng cử chỉ lời nói không thoát khỏi sự quan sát của Phong…. Hắn từ giờ sẽ nhớ rõ tên Kế Thừa Khiêm này… Cứ đợi đi những ngày tháng vui vẻ sắp hết rồi… Max sẽ có những gì max đáng được hưởng…. Ánh mắt Phong nhìn theo bóng lưng hắn đầy ẩn ý… Kiểu như kẻ tù giết cha vậy…

“Đồ hai mặt sống giả tạo… Phong cẩn thận hắn đó”… Dì nhỏ tức thản nhiên thốt lên

Thu hồi ánh mắt nhìn về phía Dì nhỏ từ tốn nói: ” chuyện này Dì nhỏ cứ xem như chưa thấy… Phong hiểu mình nên làm gì… Hãy tin Phong nhé… Bé Chi… ”

“Đáng ghét… Được thôi Chi nghe Phong…. Hihi”… Dì cười vui như hoa….

“Thôi Phong nghỉ chút đi… Chi đi xuống bếp làm đồ ăn đem lên cho Phong nãy giờ chắc đói rồi đó… Có gì cứ kêu người ở nhé… Chi sẽ đến ngay”… Nàng bước đến hôn lên tráng tôi như chuồng chuồng lướt qua…. Rồi nhanh cẳng chạy mất…

Thật ngọt ngào… Giống với nụ hôn lần đầu tôi và nàng vậy… Ngây thơ đáng yêu…. Chỉ khác ở người hôn thôi…

Đang nằm trên giường suy nghĩ về những chuyện sắp tới…. Lại nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *