Chương 11: Gặp mặt
Dưới ánh nắng chứa chan, từng tia nắng xuyên qua căn phòng. Ngoài cửa bước vào là một thân hình yểu điệu thướt tha, mỗi mỹ quan trên gương mặt nàng có thể để người khác nhớ hoài không quên. Dù chỉ gặp một lần và chỉ trong khoảng khắc tí tắc vài giây thôi cũng đủ nhớ nhau cả đời…
Phong chắc là người bất ngờ nhất rồi. Chỉ là một thoáng thấy nàng Kim Nguyệt a Phong đã mất hồn, miệng há hốc chữ o, hai mắt mở như lọt ra vậy. Nhưng với trình độ của dân từng trải và thành tích trường đời chàng đã lấy lại vẻ mặt bình tỉnh không còn thái độ ngạc nhiên lú đầu, bình tỉnh nhìn nàng. Thái độ chỉ là sự ngưởng mộ thưởng thức mà thôi….
Kim Nguyệt bước vào phòng thì đã thấy ánh mắt si ngốc của Phong. Cô nàng đã thấy ánh mắt như vậy rất nhiều lúc trước, nhưng lần này nó là một cảm giác khác nó không phải là khát khao chiếm đoạt của dục vọng mà là ngạc nhiên trầm trồ thưởng thức, sự trong sáng ẩn hiện rõ ràng….
Nàng khá bất ngờ không biết con người này có gì khác trước kia không. Hay chỉ là giã vờ hắn cao tay ấn hơn rồi. Nàng đưa mắt nhìn Phong ánh nhìn như muốn xuyên thâu rồi mới cất giọng thanh trong nói:
” Hôm nay không biết ngọn gió nào mà đưa quý công tử kẻ thích chơi hơn học, thích bắt nạn ke yếu đến cửa nhà ta đây”
Phong biết lúc trước mình là kẻ như thế nào trong mắt người đời, là hạng gì trong mắt nàng. Nên từ tốn khiêm nhường mà đáp
“Tôi thú thật với cô Kim Nguyệt lúc trước do một lần bất cẩn gặp tai nạn dẫn đến mất trí. Những việc làm trước tôi đều không nhớ. Nên nếu có hành động hay cử chỉ không hay thì xin cô rộng lòng mà bỏ qua. Tôi tại đây xin lỗi cô Kim Nguyệt”
Kim Nguyệt từ đầu tới giờ luôn quan sát thần thái của a Phong, từ thái độ ánh mắt đến lời nói đều thấy hắn không có sự dối lừa. Kim Nguyệt sắc mặt hơi dãn ra đưa mắt nhìn Tú Chi như hỏi có phải hay không.
Tú chi nhìn người bạn thân hiểu nàng muốn hỏi gì nên nói:
“Phong bị tai nạn nên đầu tự máu dẫn đến mất trí nhớ. Thầy thuốc khám qua nói hắn có máu bầm trong đầu nên không biết khi nào thì tan nữa”
Chuyện Phong bị tai nạn rớt xuống sông ai ở làng đều biết. Kim Nguyệt đi học xa nhà nên chưa biết rõ chỉ nghe phong phanh hạ nhân nhắc đến. Dù là vợ chưa cưới nhưng quan hệ của họ không mấy thân cận nên rất xa cách, nếu không muốn nói lạnh nhạt.
Nghe Tú Chi nói xong Kim Nguyệt tuy không ưa gì a Phong, nhưng với tính thích cứu người bệnh nên mở miệng nói giọng cũng nhẹ đi đôi chút:
“Được rồi, ta cũng nghe qua chuyện của ngươi Thừa Phong, bây giờ thấy ngươi tâm tính thay đổi chắc cũng do Ông trời sắp đặt. Vậy chuyện lúc trước coi như phấn trên bảng xóa đi… Hay là ngươi cho ta khám thử coi sao. Không chừng ta sẽ giúp được, dù gì cũng là bạn từ hồi nhỏ, ta cũng muốn giúp đỡ”
Phong nghe vậy cũng có lo, nhưng người ta có ý giúp nếu từ chối không phải phép nên nói:
“Được vậy, cầu còn không được… ”
Tú Chi thấy vậy nét mắt nở nụ cười vui vẻ nói:
“Hay là lại bàn rồi thăm khám bắt mạch xem sao”
Kim Nguyệt gật đầu đi theo vào
Thời gian trôi qua khá nhanh, sau một hồi thăm khám Kim Nguyệt nói:
“Ta là lần đầu thấy trường hợp này, tuy là nói có máu tụ trong đầu. Nhưng thời gian qua nó cũng dần tan, theo lý không ảnh hưởng nhiều lắm, vì sao ngươi không nhớ được gì cả”
Phong hơi lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh đối đáp nói:
“chắc là ý trời. Tôi không miễn cưỡng nhớ lại nữa hay quên, cái tôi quan tâm là hiện tại và gia đình người thân thôi. Cô Kim Nguyệt cũng đừng quá để tâm”
Ánh mắt Kim Nguyệt nhìn về Phong, nàng cũng bất ngờ về sự thay đổi và cách nói chuyện là rất khác lúc trước làm nàng phải nhìn Phong theo cách khác.
Nàng nhìn hắn suy nghĩ chút rồi nói:
“Sao ta thấy ngươi hiện tại với lúc trước như hai người. Vì ta hiểu rõ tên Thừa Phong kia không thể hiểu và biết suy nghĩ như thế này được. Không lẽ khi mất trí con người có thể thay đổi tính tình ah! ”
A phong nghe được thân mình hơi động nhẹ, thở dài nói:
” Ta thật không biết có thay đổi hay không, nhưng những chuyện và cách ứng xử nhân tình thế thái ta là tùy tâm mà dụng. Có thể lúc trước ta quá ngông cuồng, tự đại nên số mệnh muốn ta thay đổi làm lại từ đầu đẻ không phụ những người đã quan tâm mình… ”
Nói xong mắt Phong nhìn tình cảm về Dì nhỏ khóe miệng cười ngư không cười
Tú Chi nhìn Phong hơi đỏ mặt E thẹn nhìn Kim Nguyệt đánh trống lãng nói:
“Hai người sao vậy. Cứ nói chuyện như vậy tới mai cũng không hết. Hôm nay ta đến để thăm dì, bệnh dì sao rồi… ”
Kim Nguyệt thấy ánh mắt hai người có gì là lạ, nhưng nghe Tú Chi nhắc đến mẹ ruột thì sắc mặt hơi đổi nói:
“cám ơn Chi quan tâm, mẹ ta là do tâm có khúc mắc lâu ngày mà sinh ra bệnh, dù ta đã cố gắng khuyên giải nhưng thật vẫn không cách trị được, chỉ giảm bớt thôi, ta đang lo nếu tình hình này… E là, nên đang học trên Sài Thành ta phải quay về trông nôm… Nay ngươi tới thăm chắc mẹ ta vui lắm…”
Chi nghe nói lặp tức nói:
“vậy ngươi dẫn chúng ta đi thăm Dì đi, ta nóng ruột quá, không biết dì sao rồi”
Kim nguyệt đáp ứng gật nhẹ đầu nói:
“thôi được, vậy chúng ta đi thăm ngay thôi. Ah mà khi thăm đừng nói nhắc về cha ta, nếu không mẹ ta lại…”
Chi nghe hiểu ý nên nói:
“được rồi, ta sẽ chú ý… Mau dẫn đường đi”
Kim Nguyệt đi trước dẫn Phong và Chi đi xuyên hành lang tới một căn phòng khá to, rộng mở cửa bước vào trong phòng mùi hương nhẹ của thuốc, đâu đó có phảng phất hương hoa lan thanh nhã xuất hiện một giai nhân nhìn thần sắc trắng hơi vẻ u sầu vẻ nhợt nhạt tiều tụy. Nhưng nó cũng không che được gương mặt xinh đẹp kiêu sa mặn mà độ tuổi chín muồi của người phụ nữ.
Nhìn nàng đang bệnh trên giường như cánh hoa yếu trong gió khiến người khác muốn che chở, chăm lo cho nàng… Nét đẹp của Kim Nguyệt được thừa hưởng từ nàng nhưng khí chất là thứ khó có thể giống nhau, ở nàng là sự thùy mị, đoan trang chuẩn mực nhưng vẫn có sự yếu đuối. Còn Kim Nguyệt là sự cứng rắn, kiên nghị. Đó là dòng suy nghĩ trong đầu Phong lúc này.