Chương 47:
Cắm cúi ăn cơm cố không để ý tới vưu vật hấp dẫn tột cùng đang nhấp nháy đôi mắt đẹp đánh giá mình, thằng Lộc chợt để ý, bầu không khí này, thần thái đó, vầng sáng rạng rỡ quanh người nàng có gì đó quen quen, hình như đã thấy ở đâu rồi.
À đúng rồi, là kiểu sắc thái thoải mái hết cỡ, tự tin rạng ngời khi được ăn diện thật đẹp đây mà, mới hôm qua hắn còn được thấy kiểu thần thái này khi Yến đi ăn trưa cùng cả tuyển Cầu Mây của tỉnh.
Chiếc váy ngắn vừa đủ khoe cặp đùi săn chắc trắng ngần, mái tóc xoăn thành lọn khỏe mạnh hững hờ ngang lưng, chỉ bộ bồ đen trắng đó thôi mà nụ cười cô nàng đốn tim cả đội, nhịp hô hấp của cả đám phập phồng theo cái mông tung tăng luồn qua lại giữa mấy cái song sắt của thử thách “lọt khe giảm giá”, cặp giò mượt mà tươi ngon làm tất cả cánh đàn ông rỏ dãi thèm thuồng, cái váy hất lên hất xuống gây ảo tưởng lộ hàng mà thực ra không lộ gì, cô nàng tuyển quả là biết chọn đồ để mặc.
Ngồi vào chỗ xong, chục cặp mắt của cả tuyển Judo và Cầu Mây như muốn lồi ra khi em quản lý ngọt nước vừa ngồi xuống, quả nhiên, chiếc váy quá ngắn không đủ che đậy, chiếc quần lót ren đen phơi bày lồ lộ, cái mu bướm căng mọng múp rụp phòi ra giữa cặp đùi trắng ngần, súng trong quần thằng nào cũng lập tức bật tưng lên chào cờ, mẹ nó, quả là tuyệt phẩm, cặp đùi gái đôi mươi tập thể thao nó mướt mát đánh tưng tưng, con bé phát hiện ra liền cười duyên, quả giò phải đánh lên cái giò trái che đậy, soạt một tiếng, có thằng vội lấy khăn giấy ra chùi máu mũi.
Hai tay huấn luyện viên bắt tay nhau, giới thiệu, ăn uống, cụng bia mấy lần, rồi mới bắt đầu vào đề:
– “Năm nay thành tích đội Cầu Mây không có gì xuất sắc hơn so với năm ngoái, nên cơ cấu của tuyển cần có cải tổ.” Ông Chung từ tốn.
– “Đội Judo đã có 2 tấm Huy Chương Bạc và có tham vọng giành Huy Chương Vàng năm nay, nên bên tôi cần hỗ trợ về nhân sự, nói như vậy để các em được rõ.” Ông Thống HLV tuyển Judo tiếp lời.
– “Vừa rồi các em đã rất cố gắng, nhưng chỉ đoạt 1 Huy Chương Đồng, mong lần thi đấu tới các em phát huy tốt hơn.” Ông Chung điềm tĩnh.
– “Đợt này dịch bệnh rất lớn nhưng các giải đấu vẫn tiến hành, điều chỉnh ra sao tôi đã thông báo nội bộ. Thêm 1 điều chỉnh nữa hôm nay là bên Judo không đủ “quản lý”, nên tuyển mình chia sẻ với họ, anh Thống nhỉ?”
Nghe tới đây, thằng Lộc đập ly bia xuống bàn một cái, đứng thẳng dậy rồi bước vô WC để kiềm chế cơn giận, ông Thống nhìn theo rồi buộc miệng:
– “Nó làm sao vậy?”
– “Nó là Server chính của tuyển, bị xếp qua dự bị nên tức khí đó mà. Đám trẻ có chút tài là coi trời bằng vung, đá như con nít chơi cầu lông thì tôi chưa đuổi ra khỏi tuyển là may lắm rồi, cái Huy Chương Đồng năm nay toàn tại nó kéo cả đội xuống thôi.” Ông Chung bực dọc.
– “Nó bực dái tại thầy đem share bạn gái nó cho tuyển khác thôi.” Thằng Khánh trầm ngâm.
– “Bạn gái cũ. Bọn em chia tay lâu rồi mà anh.” Yến nhỏ nhẹ.
– “Bạn trai cơ đấy. Làm cái ngành này mà dính vô yêu đương thì sự nghiệp thi đấu chỉ có tuột dốc không phanh thôi. Mà bọn em có làm gì nhau chưa?” Thằng Nhân tuyển thủ Judo nhíu mày.
– “Làm gì anh?” Yến giả vờ ngây thơ.
– “Làm ‘quản lý’ ấy, như mấy em gái quản lý vật tư bên anh ý mà, cọc đóng vào lỗ, chày ngoáy vào cồi?” Thằng Nhân thô bỉ giơ tay làm hiệu khiến cả lũ cười cợt.
– “…Chưa. Anh vô duyên quá à, em đâu phải kiểu đó đâu, thiệt tình.” Yến vờ vịt xấu hổ.
– “Chưa thì…ngon. Ngon ghê, ngọt nước phải biết. Ủa vậy em quản lý kiểu trong sáng thì sao ‘hỗ trợ’ tuyển anh được đây, chà chà.” Thằng Nhân vỗ tay cái bốp mừng rõ, hắn liếm mép thèm thuồng, nhìn Yến bằng ánh mắt như lột truồng nàng ra.
Trừng mắt nhìn thằng Nhân một cái vì kiểu ăn nói sỗ sàng bất lịch sự, chắc thằng ôn say rồi, ông Thống quay qua giả lả:
– “Tôi nghe nói nhân sự bên anh ‘kỹ năng’ quản lý rất là ‘chuyên nghiệp’, chút nữa thử ‘giao lưu cọ xát’ xem sao, ý anh thế nào?”
– “Cái đó anh yên tâm, tôi đã sắp xếp ‘phòng đấu rộng rãi’ để đội anh ‘đánh giá năng lực’ của em Yến, đảm bảo ‘điện nước đầy đủ’, tôi không để anh phải thất vọng đâu.” Ông Chung khẳng định.
– “Mà Server chủ lực của tuyển sao không được ‘quản lý’ tới nơi tới chốn nhỉ, tôi thấy là lạ về cậu này.” Ông Thống thắc mắc.
– “Bọn tôi tổ chức ‘hoạt động tập thể’ suốt mà nó có chịu đâu, còn bày trò yêu đương lằng nhằng, rõ mệt.” Ông Chung thở dài.
– “Nhân tố như vậy sẽ gây chia rẽ trong đội, anh nên cân nhắc biên chế, nhét 1 số tiền cho nó giữ im lặng rồi cho nghỉ đi, để lại chỉ sinh sự thôi.” Ông Thống ôn tồn.
– “Tôi tự có cân nhắc của mình, cám ơn anh.” Ông Chung lịch sự.
Lúc này thằng Lộc đi ra từ WC đang ở sau ông Chung, hắn đã nghe hết câu chuyện, bạn gái hắn chỉ là món hàng cho mấy tay này trao đổi, còn sự nghiệp của hắn thì sắp đi vào ngõ cụt: Vận động viên không biên chế, không học vấn, không cơ sở nào chịu tuyển dụng.
Kể cũng khổ, không phải hắn không chuyên tâm thi đấu, mà là động lực thúc đẩy chính đã mất nhiệt tâm từ lâu. Cầm mục tiêu là tình yêu để cháy hết mình thì hắn làm trên cả tuyệt vời, nhưng khi mục tiêu đó trở thành một món đồ chơi tình dục bị cả đám xài chung hết đội này đến tuyển khác thì thằng Lộc mất đi ý nghĩa sống, giá trị quan không còn như cũ, việc bị bạn gái cắm sừng khiến tâm tưởng hắn cứ lang thang vô định không bến bờ; dù có nỗ lực tới mấy, tập luyện bao nhiêu thì những đường bóng phát ra không còn sắc sảo, không có linh hồn lẫn nhiệt huyết, máy móc công thức và dễ bị bắt bài.
Vậy nên ông Chung đổ lỗi thất bại lên đầu thằng lộc không hề oan chút nào, việc đẩy hắn xuống dự bị sau tấm Huy Chương Đồng toàn quốc chính là bước đệm để chính thức đuổi hắn khỏi tuyển vào một ngày không xa trong tương lai gần.
Chẳng ai còn quan tâm đến một thằng vận động viên thất bại như thằng Lộc, cô nàng Yến khi không thể đáp ứng yêu cầu chỉ yêu và ngủ với mỗi mình hắn thì thẳng thừng chia tay, lời hứa tuyển quản lý khác thay thế nàng của ông Chung chỉ có hiệu lực khi tuyển đạt Huy Chương Vàng mà thôi. Cuộc đời thật nghiệt ngã đắng cay với thằng Lộc, cả lũ xunh quanh càng chúc bia ăn uống náo nhiệt bao nhiêu thì lòng hắn lạnh ngắt chết dần bấy nhiêu.
Cả đám ăn uống no say rồi ra về, nhìn cô nàng bước xuống cầu thang mà từng gương mặt ngấm bia đều dại ra, cặp giò khỏe mạnh trắng tinh đánh qua đánh lại, con bé thật là nuột nà, dòm cái tướng của nó mà thằng nào cũng cứng hết cả hàng, mẹ, tiệc tùng hôm nay hẳn là phè phỡn lắm đây!
Ông Thống định gọi mấy em quản lý tới “liên hoan tăng 2” nhưng ông Chung ngăn lại, nháy mắt đểu cáng, trong lúc đợi taxi cả đám cùng ngắm con phò, đúng là vận động viên có khác, săn chắc từng khúc đâu ra đó, mấy thằng đội Judo xoa tay liếm mép, phải chắc nịch như em này thì mới chịu được sức trâu phành phạch của buổi của chúng nó, lát nữa có em lồn chùa này để dợt mấy cái thế vật “hiểm ác” thì sướng khỏi phải nói, nhìn cái khe bướm ẩn hiện sau váy mà thèm, đội Cầu Mây có hàng hiếm mà giấu mãi tới bây giờ mới lè ra, thằng tiểu đệ đệ lại được ăn hàu phê lòi cả chiều cả tối nay, ăn nhậu xong đi khách sạn là chuẩn bài, đúng là cơm no bò cưỡi, không ai sướng bằng vận động viên!