Chương 29:
Vừa làm xong bữa tối, Nhung đang chuẩn bị đi tắm để còn dọn cơm thì bà Hằng bước vào bếp, dò xét một lượt các món ăn rồi bĩu môi:
“Thứ mất nết, nấu ăn mà mày phanh ngực để dụ dỗ ai? Ở nhà ăn mặc như gái điếm đứng đường. Cả cái nhà này không phải mình thằng Phúc là đàn ông đâu, không biết nó lấy đâu thứ cha mẹ không dạy như mày.”
Nhung giật mình nhìn lại, mới thấy chiếc áo sơ mi đã bung nút từ bao giờ, nàng vội đưa tay chụp lấy chỗ hở rồi chạy bắn lên phòng.
Cơm tối dọn dẹp xong, Nhung kêu mệt về phòng nghỉ sớm, để mặc Phúc ngồi coi TV với cả nhà. Lấy cái áo ngủ mặc vào xong, nước mắt chực trào ra, nhưng nàng kiềm lòng lại, mở to đôi mắt, cảm giác ấm ức trong lòng vơi dần.
Sau tuần trăng mật êm ái, Nhung đã được biết thế nào là vỡ mộng. Nàng đã thành công cảm hóa Phúc về vòng tay mình, nhưng hôn nhân là mồ chôn của tình yêu, bây giờ nàng mới thấm thía ý nghĩa của câu nói này.
Phúc rất yêu vợ nhưng cực kỳ gia trưởng. Hàng ngày phải dậy rất sớm đi học việc, không đưa vợ đi về được nên hắn vô cùng bất mãn. Cạy cục xin ông Long mãi để có tài khoản vào xem camera ở công ty, theo dõi vợ mỗi ngày làm gì, hắn mới bớt chút cảm giác ghen tuông khi tưởng tượng ra cảnh Nhung ngồi suốt cả ngày với 1 đống đàn ông trong phòng.
Hắn rất chiều vợ nhưng chiều không đúng chỗ. Nàng muốn được thử món ngon phố núi, hắn từ chối vì sợ nàng tăng cân; kể cả bộ ngực núng nính bẩm sinh cũng bị cho là mập, ăn cái gì cũng phải kiêng khem. Nàng muốn được vi vu hóng gió, lên đồi thông chơi, hắn lại nói phải siêng năng đi học đi làm cả tuần thì mới nhanh thành nghề.
Cho tới mọi chuyện trong nhà, Phúc hết mực nghe lời cha mẹ. Cúng rằm, cúng mùng 1, đủ loại cúng, đồ ăn chỉ 1 bữa là đổ, ngày 3 bữa nấu 3 lần. Khi mới về nhà chồng, Nhung đã ấm ức khóc thầm suốt mấy ngày, rồi cũng phải quen dần. Cúng cho lắm vào, ăn dư là đổ, nấu ăn rửa bát suốt ngày, bảo làm sao mà gia đình ông Giang lại nghèo!
Cái nghèo lại khuyến mãi thêm bần cùng về văn hóa. Tới bữa ăn là ông Giang bà Hằng lại móc máy, chửi xéo nhau, hiếm có ngày nào bữa cơm được yên bình, đến nỗi thằng Hiếu chẳng dám về nhà dự cơm, chỉ khi nào lễ lạc, bị ép buộc lắm mới về ăn. Bà Hằng không còn động tay vào việc nhà nào nữa, lại thừa hơi quản lý, soi mói, khó tính đủ điều, đi làm về muộn 5 phút bà cũng cằn nhằn, ăn mặc hở chút bắp tay cũng bị nói là con này con nọ đứng đường…
Đã nhiều lần nhỏ nhẹ nói với chồng, nhưng Phúc không nghe mà còn bênh mẹ chằm chặp, thêm vào cái kiểu không cần quan tâm cảm xúc nàng ra sao, chỉ biết sỗ sàng bóp biếc khiến cặp vú Nhung đau nhói, nàng mất cả hứng chưa kịp ra nước đã bị hắn leo lên đút cu vào dập tới tấp rồi xuất tinh khiến nàng thở dài trong vô vọng, đúng là không nằm trong chăn không biết chăn có rận; cả ngày đi làm còn phải lo bếp núc dọn dẹp cho gia đình 5 người khiến nàng chẳng còn thời gian nào để nghỉ ngơi ngoài lúc đi ngủ, khổ nỗi ông chồng “chưa ra tới chợ đã quăng hết tiền” khiến Nhung nhiều đêm trằn trọc thao thức vì ức chế, cay đắng và bức rức khó chịu.
Xoa dòng nước mắt đã khô, Nhung lại trỗi dậy ý muốn khăn gói hết đồ đạc lên xe khách về quê quách cho đỡ khổ, nhưng nghĩ tới 2 thằng em cần đóng học phí, cha vất vả tăng ca mỗi ngày để kiếm tiền chữa ung thư cho mẹ, nàng lại cắn răng chịu đựng cảnh lấy chồng xa xứ, ôsin xứ người.
Trong cái rủi có cái may, ông Long quả rất chí lí khi đề nghị nàng dù lương 7tr chỉ khai báo với mẹ chồng là kiếm được 4tr/tháng, còn 3tr chuyển thẳng về nhà. Chỉ có làm như vậy, Nhung mới tránh phải thấy ánh mắt hằn học khó chịu của Phúc mỗi khi nhắc đến chuyện gia đình nàng cần gửi tiền mỗi tháng để đỡ đần kinh tế.
Thêm nữa nàng có cô em dâu trẻ măng nhưng hiểu chuyện, cậu em chồng mồm mép liên phăng mà rất quan tâm người khác.
Tiếp xúc với cô em dâu học hết lớp 9 vì có chung nỗi buồn cô đơn, Nhung mới ngạc nhiên nhận ra cô nàng lớn hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Giấu sau kiểu ăn mặc mát mẻ khêu gợi hết nấc cùng tính cách trẻ trung nhí nhảnh của nàng là một con người sâu sắc, nhiều hiểu biết về thời trang, nấu nướng, tâm lý đàn ông, cách lấy lòng cha mẹ chồng, nhiều lúc nàng phải phục sát đất Vy về những công thức món ngon, những câu nói nịnh nọt nhằm lấy lòng mẹ chồng.
Đối với nàng, Vy không chỉ là bạn tâm sự, đồng minh, chị em tốt, mà còn là người chỉ dẫn kiến thức về làm đẹp, cách ăn mặc, nữ công gia chánh, và cả chuyện phòng the nữa.
Tuy có đôi lúc, trông Vy như đang lưỡng lự trầm ngâm suy nghĩ, như đang phải phân vân suy tính, lên kế hoạch gì trọng đại, khiến nàng trông già dặn thêm 10 tuổi.
Mải mê nghĩ ngợi, Nhung thấy mắt trĩu nặng, suy nghĩ chìm sâu mờ dần. Cả ngày vất vả cộng với từng đợt thút thít khóc khiến tâm lý nàng thả lỏng, cái đầu nặng trịch đưa nàng vào giấc mộng đẹp.
Mới vừa chớm ngủ được 5 phút, cảm giác có bàn tay chạm vào ngực khiến Nhung giật mình. Cảm giác đang lơ mơ bị quấy phá cộng với đôi đầu ti nhạy cảm đau nhói khiến nàng khó chịu.
“Thôi nào anh, đầu ti em sưng cả ngày khó chịu lắm ấy, anh đừng bóp nữa đau lắm. Em đang buồn ngủ lắm, để em ngủ một chút đi mà.” Nhung càu nhàu.
“Em hay quá hơ, cả ngày hông đụng vô em rồi, đến giờ mới có cơ hội thì em lại đòi ngủ mất. Ăn mặc khêu gợi khoe ngực thì giỏi, chồng bóp thì kêu la. Hay là em để vú cho thằng nào ở công ty?” Phúc dỗi dằn.
“Má lại kể xấu em nữa phải hông? Tai nạn thôi áo em nó cũ đứt nút, em không cố ý. Dạo này ngực em nó nhạy cảm lắm em hông biết sao nữa, anh theo dõi camera công ty em rồi mà còn ghen tuông bậy bạ nữa!” Nhung khó chịu, hắn lại lên cơn ghen mà nàng thì chỉ muốn nghỉ ngơi.
“Anh cấm em không được nói xấu má anh! Anh cưới em về thì em phải biết ý tứ, giữ gìn mặt mũi danh dự cho anh! Không có lửa sao có khói, camera chỉ quay được trong công ty thôi, ai biết em có đi ra ngoài hú hí với thằng nào trong nhà vệ sinh hay không!” Phúc hằn học.
“Thôi em xin lỗi, từ sau em sẽ ăn mặc thiệt kín đáo. Em đang mệt mỏi khó chịu trong người lắm, anh cho em ngủ một giấc đi, đừng nói nữa tội em lắm!” Nhung nức nở, nàng thực sự chỉ muốn ngủ để quên cái ngày đầu năm xui xẻo.
“Hôm nay là ngày nghỉ, em có phải động cái việc gì đâu mà mệt mỏi! Anh đứng sơn lại cái nhà chưa nói mệt thì em mệt khỉ gì. Đừng có hòng giở trò đi ngủ để chối tội. Anh cưới em về thì em là của anh, không thằng nào được đụng vô hết, nghe chưa!” Phúc nổi tính ích kỷ, hắn bóp ngấu nghiến cặp vú khổng lồ khiến Nhung quằn quại chịu đau.
Đang nằm chịu trận, chợt thấy cái của nợ của Phúc đẩy đẩy vào bụng dưới, nàng hốt hoảng:
“Em mệt rã rời mình mẩy, em buồn ngủ lắm, anh hông thương em gì cả.”
“Bổn phận của đàn bà là phục vụ chồng! Em là của anh, nghe chưa? Là của anh! Em không có quyền từ chối anh!” Phúc gầm lên trong cơn ghen tuông.
Hắn giở hai chân nàng lên, canh ngay bướm rồi thô bạo đút vào. Cũng may là Nhung cứ hầm hập như sốt, vú thì cứng ngắt, bên dưới rỉ rả dâm thủy cả ngày nay nên con cu Phúc vẫn chui vào không mấy khó khăn, có điều nàng đang ấm ức nên chưa hứng tình, con bướm chưa nở ra mấy khiến âm đạo khít khao bó chặt như gái còn trinh.
Cảm giác đầu khấc bị bóp chặt, nóng rực như lửa truyền lên khiến thằng Phúc rùng mình, tính sở hữu dâng cao khiến hắn nổi cơn cuồng dâm muốn “hãm hiếp” Nhung, tiếc là suy nghĩ đó kèm con ciu bị chèn nghẹt thở đã làm hắn bất ngờ không kịp trở tay. Cố đẩy thêm vài cái thật mạnh vào bướm vợ rồi nuối tiếc phọt tinh trùng vào đó, hắn không để ý thấy giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng.
Hành động của hắn khiến Nhung thất vọng vô cùng. Bao nhiêu nâng niu, nét đàn ông mạnh mẽ nổi loạn nàng yêu giờ đã thay bằng tính độc tài ép buộc, sở hữu một cách biến thái. Đành rằng lên cơn ghen vô lý, không nghĩ tới cảm nhận của nàng thì cũng cho qua được, coi như đó là tình yêu mãnh liệt.
Nhưng vừa đưa đẩy được đúng 3 cái, nàng còn chưa kịp thấy sướng thì đã nghe phọt phọt, cảm giác cũng có nhưng mà thật sự không đủ gãi ngứa, đống nhớp nháp dinh dính ở âm hộ khiến Nhung thấy mình bị coi rẻ như đứa con ở làm việc trong nhà kiêm búp bê tình dục cho chồng, đúng là nhục nhã, nàng thầm nuốt nước mắt cam chịu số phận.
Cảm thấy quê độ mất mặt, Phúc đứng dậy chẳng nói năng gì, vắt cái áo lên vai, đi thẳng vào phòng tắm. Cũng vì cái thái độ làm tình xong mới đi tắm này mà Nhung thấy thật ê chề, người bình thường hẳn là tắm rửa sạch sẽ rồi mới yêu đương, chứ ai lại tiện thể đợi chịch chọt ra mồ hôi xong mới đi tắm bao giờ!
Đang nằm khóc thầm, Nhung chợt hoảng hồn khi thấy có bàn tay to lớn bịt miệng mình, còn chưa kịp phản ứng, một vật gì đó nóng hổi chạm vào bướm, hai mép thịt tách ra mút lấy hung khí hình trụ, nàng quíu người lại, đống tinh trùng đầy ngập trong âm đạo đã phản bội nàng, sượttt, con cặc to đùng cắm ngập tận cán, ọp ọp, tinh trùng ào ạt bị ép phọt ra, lồn đầy cặc lạ, cảm giác căng đầy hết cỡ khiến nàng rùng mình; kẻ hiếp dâm cũng không chần chừ, dập “chày giã cua” ầm ầm vào cái cối thịt ngập nước, đầu khấc to cộ ngoáy vòng vòng lên cổ tử cung khiến tay chân Nhung mềm ra, chân nàng lại giơ cao trong cơn chơi vơi thèm khát như hưởng ứng cùng kẻ lạ.
Nhung cắn môi đê mê, không biết nàng ăn phải cái gì mà bị hiếp lại thấy co giật phọt nước như thế này, cảm giác thật giống lần lên đỉnh thứ 4 định mệnh tuần trước, hay là nàng chán chồng thèm của lạ, hay là nàng uống phải thuốc kích dục, mà chống cự làm gì nữa, gọi cả nhà lên thì cái cối tràn ngập nước lại mất cái chày vồ điêu luyện cứng như thép, dai như trâu, hic, cái kích thước khủng bố cùng cái kiểu húc bình bịch muốn tét cả bướm này, không lẽ là ông Giang…