Chương 31:
Phúc nheo mắt, khi mở cửa ra hắn thấy Nhung đang nằm ngửa trong màn qua ánh sáng tờ mờ từ cái bàn thờ dưới bếp, nhưng ở góc mắt thoang thoáng có cái gì đen đen ở đuôi giường thì phải.
Bước lại gần, hắn đứng đợi vài giây cho mắt quen với bóng tối, à thì ra là cái góc màn, chắc Nhung mắc trước khi đi ngủ, sao lại trùng hợp vậy nhỉ, nhìn xa trông nó tròn tròn y hệt như cái vai người trưởng thành.
“Anh mở cửa mạnh ghê làm em giật mình. Chui vô nằm không muỗi cắn. Em ngủ cái đã mai còn đi làm.” Lên tiếng thu hút sự chú ý của chồng, Nhung cố ngắn gọn và hơi có vẻ lạnh lùng để hắn khỏi nghi ngờ, thực ra trái tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không biết Phúc đã phát hiện ra chưa.
“Sao em gắt gỏng ghê hà, giận anh hả?” Vén màn ngồi vào giường, Phúc thắc mắc thái độ càu nhàu của vợ.
“Em muốn ngủ anh có cho ngủ đâu. La đau anh cũng hổng tha. Lên cơn ghen tuông vô lí cái là hông đếm xỉa vợ nghĩ gì luôn. Thiệt tình, bao nhiêu điều anh hứa hẹn lúc cưa em giờ anh quên hết rồi. Nhìn cái mặt thấy mà ghét!” Nhung giải tỏa những ấm ức bấy lâu để đè nén cảm giác hồi hộp xuống, nàng buông một câu dỗi hờn để không khí bớt căng thẳng.
May quá đi mất, nàng thầm thở phào, cũng may “tên thủ phạm đen bóng” đã nhanh tay, 4 góc đã căng sẵn nên chỉ gạt 1 cái là tấm màn phủ xuống che khuất mọi thứ, nhưng mà chỉ cần bước thêm 1 bước nữa thôi, Phúc sẽ thấy rõ ràng cái bóng đen lúc nãy bây giờ đang run lẩy bẩy nằm dán trên mặt đất cạnh cái chân giường.
“Tại anh yêu em quá mà, em cứ lại gần ông nào là anh thấy tức điên lên rồi, má cứ nói này nói nọ nữa, làm anh bực quá.” Phúc phân trần giải thích.
Đảo mắt một cái, thầm thở dài vì ông chồng mình giải thích cứ như đổ thêm xăng vào lửa, Nhung mệt mỏi thở ra:
“Má nói gì vậy anh?”
“Má nói…mà thôi không có gì. Ngủ đi em, anh mệt rồi.” Phúc buông một câu chưng hửng rồi choàng tay ôm vợ, kéo cái chăn lên đắp.
Nghe chồng nói mà Nhung sững sờ, bảo làm sao mà người ta nói thanh niên không nên cưới vợ khi còn tuổi đôi mươi. Phúc mới 22 tuổi, còn quá trẻ và kiêu hãnh. Làm tình xong là lúc tuyệt hảo để làm lành, âu yếm, ve vuốt tình cảm cho đôi lứa. Làm rẹt rẹt như đi đái xong quăng vợ qua một bên đi tắm đã đành, đến lúc thấy mình có lỗi thì xấu hổ không chịu xin lỗi, lại còn thêm cái quả gợi câu chuyện ra rồi không đưa đáp án!
Đưa bàn tay vuốt mặt một cái vì Phúc quá dở trong chuyện tâm lý, hèn gì hắn ra giang hồ lăn lộn hơn 10 năm vẫn chỉ là chân sai vặt buôn chục tép cỏn con của mấy băng đảng, Nhung thở dài lần thứ bao nhiêu không nhớ nổi, không biết hắn có phải con thật của ông Giang hay không mà từ ngoại hình, tính cách lẫn kích thước con ciu đều trái ngược hoàn toàn!
Bình thường nằm vẩn vơ suy nghĩ cái vấn đề bà Giang nói gì với Phúc, chuyện ông chồng đầu đất phân vân bên tình bên hiếu xong cái đối xử nát bét cả hai bên chắc sẽ làm nàng mất ngủ cả đêm.
May mắn sao, từng cơn sóng râm ran nhẹ nhàng dào dạt đến từ con bướm múp mát vẫn còn đang co giật truyền lên đầu, mồ hôi bốc hơi từ bắp tay bắp đùi lành lạnh khiến nàng rùng mình nhè nhẹ, đầu gối e ấp chụm vào nhau run rẩy, âm môi sưng to do bị vùi hoa dập liễu quá mạnh cạ vào nhau truyền lại cảm giác tê rần dư âm khoái lạc.
Cái cối no nê đang rỉ rả òng ọc tinh trùng hơi dinh dính mang cảm nghĩ đầy dâm đãng, nàng vừa bị hiếp toét cả lồn, đầy chặt cả bướm, chặc chặc, Nhung thầm chép miệng, định bụng ra phòng tắm rửa ráy cho sạch sẽ thoải mái nhưng mà uể oải trong sung sướng cũng là một loại hưởng thụ, lâu lắm rồi mới được thư thái toàn thân đã đời đến thế này.
Chìm sâu vào giấc mộng, Nhung mê man với ý nghĩ cấm kỵ trong đầu, giá mà ngày nào tên nặc tha kia cũng đến hiếp nàng té đái như hôm nay thì tuyệt vời biết mấy…
Tiếng thở của Nhung lớn hơn một chút, đều đều nhịp chứng tỏ nàng đã say ngủ, Phúc liền mở mắt ra.
Trực giác của hắn cho biết, có điều gì đó không đúng ở đây. Hắn vừa mới tắm xong, đầu óc sực nức mùi dầu gội, nhưng lúc đắp cái chăn, hắn lại ngửi ra một vài thứ kì lạ.
Chẳng hay Nhung ngủ luôn mà không đi vệ sinh như thường lệ là vì nàng quá mệt mỏi rồi hay là đang muốn che dấu điều gì, nhưng mà cơn buồn ngủ đang lên của hắn đã bị dập tắt ngay khi hắn ngửi thấy mấy cái mùi lạ lùng trong chăn!
Đầu tiên là mùi tinh trùng. Khác hẳn với mọi khi, hôm nay mùi bốc lên nồng đậm và tanh hơn hẳn, đối với người làm tình mỗi ngày như hắn thì không thể nào. Chỉ có đàn ông lâu lắm rồi không xuất tinh mới có kiểu tinh đặc sệt tới tanh tưởi như vậy.
Tiếp theo là cái mùi ngai ngái thoang thoảng rất nhẹ, nói là mùi nước đái cũng không phải, mà mồ hôi thì cũng không. Chẳng lẽ hôm nay Nhung ăn phải cái gì nên mồ hôi nàng có mùi kì lạ như vậy, hắn thầm tự hỏi, khịt mũi mấy cái, đúng là cái mùi này bốc lên từ thân dưới nàng, chắc là khí hư chăng.
Cuối cùng là một cái mùi bơ bơ xen lẫn khét khét, Phúc không lạ gì mùi này. Mỗi khi hắn đi làm cả ngày về sẽ bốc ra cái mùi mồ hôi đầm đìa này, ông Giang lẫn thằng Lộc cũng vậy. Nhưng mà trong cái phòng ngủ chỉ có hai vợ chồng này, Phúc vừa đi tắm xong thì cái mùi này là của ai?
Vậy thì không thể sai được, cái bóng đen ở góc mắt lúc hắn mở cửa ra không phải là cái màn, mà là một thằng đàn ông!
Vấn đề khó nghĩ tiếp theo là, cái bóng đó là của ai?
Phúc thầm chửi bậy, đụ mẹ, ông Giang qua nhà ông Long chúc Tết Dương, thằng Lộc ăn cơm xong ra ngoài chạy bộ như thường lệ, vậy thì, không lẽ bây giờ trong phòng là thằng ăn trộm nào?
Nhẹ nhàng đưa ngón tay đẩy cánh cửa tủ đầu giường mở ra, quờ lấy con dao bấm đã từng chinh chiến với hắn gần chục năm, đè lưỡi dao bật ra không một tiếng động, Phúc lẻn ra khỏi chăn đặt chân xuống nền nhẹ nhàng như một con mèo rừng, tay trái cầm chiếc đèn pin bỏ túi bấm “cạch” một tiếng, tay phải thủ thế sẵn sàng, hắn lia đèn thật nhanh qua kệ sách ở góc phòng.
Không thấy ai, ánh đèn rất nhanh chiếu xuống đất, quét qua gầm giường một lượt, cũng lại trống trơn.
Phúc lại rọi đèn xuống chỗ chân giường một phát, cái góc màn hiện ra như trêu ngươi. Vậy là bây giờ chỉ còn có cái tủ quần áo nữa mà thôi. Xoay con dao bấm gấp lại bỏ vào túi, Phúc đưa tay cầm cái búa để ngay góc tường. Dù sao thì hắn đang hưởng án treo, giờ dính thêm cái án “Giết người” như ông Lê Minh Phương chém trộm đột nhập vào nhà lĩnh 9 năm tù thì thật không đáng. Chỉ cần gõ cho đau nó khỏi chống cự được rồi, không đánh vào đầu sẽ không sao.
Đưa cây búa ra móc vào tay nắm cửa tủ, Phúc soi đèn pin và kéo mạnh một cái, thật bất ngờ, trong tủ ngoài quần áo ra cũng chẳng có ai cả.
Ngỡ ngàng, Phúc lẩm bẩm, không lẽ mình thần hồn nát thần tính hay sao, cẩn thận hơn nữa, hắn soi kỹ vào sau mấy cái áo với váy, kể cả trẻ con 10 tuổi cũng không có chứ đừng nói là trộm.
Trẻ con 10 tuổi…khoan đã, trong nhà không phải là có thằng Hiếu 14 tuổi hay sao? Làm sao dám chắc là nó về nhà ông Long hay chưa? Phúc giật mình, nhìn về phía cánh cửa phòng. Khi cánh cửa mở ra hết cỡ như bây giờ, thì đủ chỗ cho một đứa trẻ núp vào phía sau…