– Hôm nay, Vina khuyến mãi, có ai gọi về cho gia đình không?
Giọng nói của vị cán bộ trại vang lên dọc hàng lang trại giam, làm xôn xao tất cả phạm nhân ở các buồng, – Em gọi cán bộ ơi !, – Em xin đăng ký nhé cán bộ, – Cho em nhá máy về nha cán bộ, … Rất đông phạm nhân ngồi yên chờ đến lượt, để mượn máy nhá về cho người thân gọi lại vào số cán bộ để nói chuyện.
– Em hả, tuần này có lên Anh không? Trong đây thiếu nhiều quá, nhớ mua cho anh mấy cái quần lót nữ nha, nóng muốn lột da rồi, với cho anh con vịt quay, ăn với anh em trong phòng nha.
– Còn gì nữa không? Đụ cha mày nha Bảo, mày buôn bán, tiền của mày tau gom lo hết cho mày rồi, giờ mày vô đó mà còn muốn ăn sang hả?
– Thôi, ráng ở ngoài lo cho anh, chăm sóc bé Vũ bé Tuấn nha. Nhớ chụp hình con cho anh xem luôn.
– Con cặt tau nè Bảo. Mày lo cải tạo tốt đi.
Nhung tắt máy, ném cái điện thoại trắng đen xuống sàn, ngồi chống hai chân, thở dài, tay móc túi ném tờ 200 ngàn xuống đất, hất mặt nhìn Tuấn, thằng con trai lớn đang cởi trần nằm xem tivi:
– Ra mua cho mẹ cái card vina 200, mày nhắn qua cho sdt mẹ mới gửi.
– Ủa, ổng đòi ăn gì nữa hả mẹ?
– Ba mày đó, ổng cái lồn má mày, mai mốt bán nhà mà lo cho ổng.
Căn nhà 4 tấm, nằm ngay Quận 4, là số tiền Bảo bán ma túy mà có được, Bảo không phải là một tay anh chị có tiếng, Bảo sống cũng không sạch với một số đàn em. Nên việc Bảo tra tay vào còng khi đang trên đường đi giao thuốc cho con nghiện đã bị Công an phường theo dõi, kiểm tra và bắt quả tang là chuyện không thể chối cãi.
– Bán nhà hả mày? Bán rồi mẹ con tau ở đâu?
– Thì ở trọ, gửi bé Vũ về cô nó nuôi, thằng Tuấn thì qua ở nhà mấy đứa bạn thân nó.
– Rồi tau? Chắc gì bán nhà, lo cho mày, mày giảm án không?
– Được mà, giảm 5 năm, ra rồi mình tính tiếp nha em.
– Đụ cha mày nha Bảo. Mày ra rồi mày đừng làm khổ mẹ con tau nha.
Nhung khăn gói vào trại thăm Bảo vào thứ 7, phạm cải tạo tốt sẽ được thu xếp ở với vợ/chồng một đêm tại nhà trọ trong trại. Đêm đó ngoài những câu choảng nhau của vợ chồng Bảo, thì dường như Bảo chả còn ham muốn gì ở Nhung cả.
Nhung lại một thân một mình leo lên xe, về Sài gòn, trong đầu vẫn suy nghĩ về việc bán nhà, lo cho Bảo. Hay là…
Nhung hẹn Phương, con bạn ô môi chơi với nhau mấy chục năm ở Sài gòn. Đương nhiên, Nhung cũng từng húp sò lông qua lại.
– Gì má, nay sao gọi tui uống cafe giờ này mẹ. Phương phì phà điếu Jet trên miệng, mắt hướng về phía Nhung.
– Kiếm đồ về bán mày, chứ tau không lo nỗi, ổng kêu tau bán nhà. Mà đụ cha nó, lo cái lồn gì mà nhiều vậy?
– Mày tính làm chủ vật liệu xây dựng hả? Bà Nhi Quận 8 kìa. Gối đầu 10 hộp lớn.
– Hàng bả ngon không mày, pha trộn nhiều là tụi nó chửi nha.
– Má ơi, con đập hoài, hàng ngon, lên dữ thần à nha. Mà mày bỏ sỉ đi, lời ít đỡ khổ, đéo nuôi đàn em cho mệt, tụi kia khỏi theo dõi.
– Ờ, tau muốn sang tay nhanh, gọn. Kiếm cái gì bán trước nhà. Đụ cha tụi nó, ăn cứ đảo hoài.
…
Ngày Nhung tra tay vào còng, dưới chân cầu, cũng là ngày Liễu, em cùng mẹ khác cha của Nhung đi khách bị giật tiền, đang nằm ôm gối ở lò thì mẹ gọi về báo tin, xin tiền mua đồ chuẩn bị gửi vô cho chị của Liễu.
Tiếng điện thoại va vào tường nghe cái chẻng, làm bốn con “Gà” đang đánh bài bên ngoài giật mình, chạy vô trong xem thử chuyện gì. Liễu bò dạy, gắn sim, lắp pin vào chiếc Motorola, bật nguồn gọi cho Hùng:
– Ông chạy lên, lấy xe tui đi cầm coi, xong qua nhà xe gửi vô Sài gòn cho bả. Bà Nhung mới bắt sáng nay. Đụ mẹ, làm đĩ không tiền mà ám hoài. Ai chịu cho nỗi?
Hùng ngơ ngác, chả biết chuyện gì, đang chơi bài phỏm phải nghỉ ngang chạy lên Liễu.
Nhung kết án 32 tháng tù, án nhẹ thì nhà phải mất, Bảo đã thụ án thêm được 03 năm. Nghĩa là Bảo còn 02 năm 04 tháng nữa là ra, mà giờ vợ phải vào ngồi 32 tháng. Gánh nặng lại đè lên Liễu, cô em út trong nhà.
Thời Liễu đi khách, giá chỉ 300 ngàn, vậy mà cũng có một số thằng đàn ông chó má, rượu say, chơi xong đánh rồi còn bị quỵt tiền. Bầm dập, đau nhức cơ thể vậy mà khi có khách yêu cầu ngồi bàn, Liễu cũng đi, cũng nâng ly, ca hát phục vụ khách…