Chương 46:
Suốt cả tuần nay thằng Lộc tá túc ở nhà ông Long để tránh nạn. Má nó với thằng em còn đang chưa tỉnh trong bệnh viện, cả nhà rối tung hết lên, nó không muốn đụng mặt thằng anh cộc cằn; ai cũng ở trong tâm trạng hoảng loạn trừ ông Long với Vy tỏ ra bình tĩnh.
Không ai ngờ được thằng Phúc lại đâm thủng tim thằng Hiếu ngay cái lúc bà Hằng lên cơn tai biến mạch máu não, thằng Lộc chạy biến đi mất nên ông Giang liền gọi taxi chở cả đám đi cấp cứu, không quên dặn dò Nhung giữ kín vụ việc coi như tai nạn vì Phúc đang còn phải phục vụ treo tội buôn bán ma túy, thêm 1 cái tội “ngộ sát” nữa thì chắc mẩm tù mọt gông.
Tối hôm đó thằng Lộc đang loanh quanh ở nhà thi đấu thì ông Long tìm được. Thuyết phục mãi mà nó không dám về nhà nên ông đành cho nó tạm thời ở nhà mình, tránh gây ra đổ máu lần nữa nếu thằng Phúc lại lên cơn điên.
Nhung ở nhà không đi đâu được vì thằng bé mới đẻ hơn 1 tuần, tất bật lo cơm nước cho người nhà đi thăm bệnh, nhưng sự khổ tâm của nàng thì khó diễn tả thành lời nổi. Phúc không thèm nhìn mặt nàng, hắn dọn luôn ra kho ngủ riêng, đến bữa cơm thì Nhung chỉ dám lén lút ăn sau cả nhà, vì ăn chung thì thằng Phúc lại im im không nói gì rồi tự dưng đập chén cơm vỡ choang tan nát, thằng bé đang ngủ ở nhà trên giật mình khóc thét lên, ông Giang lại chửi rủa “mày điên rồi à”.
Cái nhà giờ như cái núi lửa, cứ thấy mặt thằng bé hoặc Nhung là Phúc lại nổi điên lên đập phá, chửi bới con đĩ này đĩ nọ, hàng xóm lại ra trước cửa ngồi hóng chuyện, ông Giang suốt ngày phải chằm chằm canh chừng kẻo thằng ôn lỡ tay giết vợ.
Dành thời gian đọc điện thoại của bà Hằng, không khó để thằng Phúc nhận ra “Anh Nam đen” trong danh bạ chính là người má mình hay lui tới “nhập hàng” bấy lâu nay. Một cú điện thoại tìm hiểu, thông báo sơ về tình trạng của bà, ông Nam liền xin phép thằng Phúc đi thăm bệnh, phù hợp với suy tính của hắn.
Sự đời trớ trêu, ngay khi thấy ông Nam trong bệnh viện là thằng Phúc thấy nhói cả lòng, cái vụ “liên kết huyết thống” trong phim ngôn lù cha con nhận nhau là có thật, ngoại hình giống hắn bảy tám phần, thêm vào cảm giác thân thiết không nói nên lời, à, phải nói là hắn giống ông Nam mới đúng.
Với những cảm xúc tiêu cực chồng chất, thằng Phúc chẳng còn thấy liên hệ quái gì với ngôi nhà mình sinh ra nữa ngoài má nó. Một cuộc cãi vã bùng nổ khi hắn về nhà, kết thúc bằng câu “Ông đéo phải cha tôi” và câu “Biến mẹ mày đi” của ông Giang. Thằng Phúc xách hết đồ đạc dọn tới ở với người cha ruột thịt của hắn, bỏ lại cô vợ mới cưới cùng đứa con mới đẻ.
Thằng Phúc đi rồi nhưng thằng Lộc vẫn chẳng muốn về nhà. Nó không muốn phải bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc coi nó như tội đồ của ông Giang, càng không biết phải ăn nói thế nào với chị Nhung và đứa con đầu lòng của nó. Suốt thời gian dài nó tránh mặt chị để chuyên tâm thi đấu, đến giờ nó cũng chưa biết phải làm gì.
Chỉ biết rằng, nó đã phạm phải một lỗi lầm ghê gớm, làm gia đình anh nó tan nhà nát cửa.
Mải mê suy nghĩ, Vy đã đến trước mặt, hỏi xem tối nay hắn muốn ăn gì. Ở đây tiện nghi đồ ăn ngon, giường chiếu ấm êm hơn rất nhiều, chỉ có điều kiểu ăn mặc của cô em dâu khiến Lộc nhiều lúc cảm thấy thật khó thở.
Chỉ 1 động tác đẩy ghế, cặp dùi khỏe mạnh trong cái váy xanh hé lộ khoảng ánh sáng giữa hai chân, cái mồng đóc táo tợn chìa ra mời gọi, chiếc áo bó sát khoe cái eo cong cớn, khoảng bụng trắng ngần e ấp chiếc rốn xinh, bầu ngực căng tròn phập phồng nổi hai hạt đậu trên cái áo trắng, chiếc khăn tiếp viên hàng không làm nổi bật cái cổ xinh và đôi môi hồng hé mở dâm đãng.
Chả hiểu Vy lấy đâu ra quần áo như thế này mà mỗi ngày lại thay một bộ, chẳng giống bà mẹ bỉm sữa tí nào cả, ở nhà mà sao phải ăn diện như vậy nhỉ, Lộc chợt thắc mắc, mà cô nàng thật khéo phối đồ, kiểu thủy thủ thế này đánh thẳng vào bản năng đàn ông, cái váy không những trong suốt còn bó chặt vào hạ bộ, cái mu gái một con nổi vồng lên bên dưới, gò đồi gợi cảm mơi quá khiến thằng ciu trong quần dựng thẳng lên đòi quyền lợi, suốt 9 tháng nó đã phải sống qua ngày nhờ món “bắt sóc bỏ lọ”, bị kích thích thị giác mỗi ngày thì bố ai mà chịu được.
Không thấy Lộc trả lời, cô em dâu tuổi teen cười ranh mãnh, quay lưng đi ngoáy mông cong cớn mấy cái rồi mới về chỗ ngồi. Thằng Lộc hoa cả mắt, quả đào tươi mọng bày khe rãnh dụ dỗ khi con bé đánh mông tưng tưng, hự hự, chắc xuất tinh trong quần luôn quá, mà sao con bé nữ sinh lại có cái gì trăng trắng giữa khe bướm nhỉ, à, nhìn kỹ mới thấy là sợi dây chiếc tampon thò ra vung vẩy.
Nhìn nàng ngồi vào ghế mà tức hết cả dái, hắn cố giữ bình tĩnh, chỉ lỡ dại 1 lần đã phá tanh bành nhà thằng anh, bây giờ thằng Hiếu còn đang nằm viện, thằng Lộc phải cố gắng 120% về tinh thần lẫn cơ thể để kiềm chế, tránh phải lầm lỗi với thằng em hiền lành đang thập tử nhất sinh.
Dù cho cô nàng đang cố tình cúi xuống lấy cái gì đó, cái nốt ruồi trên bầu ngực trắng bóc thật dâm đãng, cái váy ngắn tốc lên khoe đôi giò căng múp rụp, à mà sao có áo ngực rồi vẫn nổi đầu ti nhỉ, rõ ràng hắn thấy cái quầng vú nâu nâu bên cạnh cái nốt ruồi chỉ chực bật áo mà ra; hắn không biết Vy mặc áo nâng ngực khỏi xệ chứ không che đầu vú để còn tiện cho con bú.
Thằng Lộc sắp chịu hết nổi rồi, chẳng hiểu làm sao mà cô em dâu học sinh có sức quyến rũ kinh hồn khó mà chối từ!