Chương 37:
Nhìn nụ cười ngây ngô trên gương mặt rắn rỏi, bà Hằng bĩu môi khinh thường:
– “Đang nghĩ tới con nào mà thơ thẩn như mất hồn vậy anh?”
– “Anh nhớ lại hồi còn trẻ đi ‘cày ruộng nhỏ, cỏ xanh’ thôi em à.” Ông Nam hắng giọng.
– “Lại chuyện đó hả, anh nhớ dai ghê, ruộng bây giờ bỏ hoang cỏ mọc um tùm, ai mà thèm cày nữa.” Bà Hằng chọc ghẹo.
– “Có anh cày nè. Bỏ hơn 20 năm anh vẫy cày mà em. Thằng Minh về đi, nay nghỉ được rồi.” Ông Nam nhiệt tình đáp, quay đầu qua nhìn thằng nhân viên đầy ẩn ý.
Hiểu ông chủ cần gì, cả tháng nay mỗi dịp bà khách này ghé là lại được nghỉ sớm, thằng Minh với cái mũ Grab xanh lá đội lên đầu, dắt xe đi ra 1 cái là cánh cửa cuốn tự đóng lại, tiếng xe máy xa dần còn tiệm gốm chỉ còn lại hai người.
– “Đóng cửa lẹ quá đó, em chỉ ghé qua lấy mấy cái tô gốm mộc thôi mà.” Cất cái mũ với khẩu trang qua một bên, bà Hằng tháo bao tay, mặt ửng đỏ lên mà vẫn mạnh miệng.
Đốt cây nến tinh dầu đặt vào cái đèn gốm, ông Nam quay ra cười cười:
– “Lần nào em lấy gốm cũng lâu mà, đóng cửa cho em tha hồ lựa ‘cọc’ chứ sao.”
– “Nói khoét ai mà tin được anh. Gốm nhà anh mà không đẹp thì em đã không chịu khó tới lựa, xí!” Bà Hằng ngúng nguẩy.
Nói là vậy chứ thực ra cuộc gặp lại của hai ông bà không hẳn là ngẫu nhiên. Từ tận khi thằng Hiếu lấy vợ, ông Giang bỏ bê bà cả năm trời khiến bà ngán ngẩm chán đời, cả ngày chẳng còn thú vui giải trí nào.
Rảnh rỗi đêm khuya, bà hay đọc Facebook rồi tham gia mấy cái hội đồng hương, trường này khóa nọ. Cố truy vấn thông tin liên lạc của những tay nhân tình cũ, chẳng có ai ở gần, may mắn thay anh chàng Nam đen năm nào có cửa hàng gốm Nhật cách vài chục cây số.
Kim đâm vào thịt thì đau, thịt đâm vào thịt nhớ nhau suốt đời, một chuyến buôn hàng tiện đường ghé thăm đã bùng lên kỉ niệm ngẫu hứng mùa gặt năm nào. Càng chán chồng bao nhiêu thì bà Hằng càng say sưa ngọn lửa mới bấy nhiêu, kẻ độc thân bỏ vợ, kẻ hồi xuân khát tình, dan díu với nhau là điều tất yếu của tự nhiên.
Bài hát “Let’s get it on” vang lên, bà Hằng bật cười khi nghe giai điệu du dương cùng giọng hát làm nóng hết cả người của anh chàng ca sĩ da đen, mới tuần trước thôi, ông Nam mở phim Last Holiday, ánh nến lung linh cùng mùi tinh dầu gợi hứng khiến bà thăng hoa cùng ông trong điệu khiêu vũ nhẹ nhàng.
– “22 năm, anh chẳng đổi thay gì còn em đã có 1 chồng 3 con, đã đổi giọng miền Nam, anh vẫn còn nhớ tới em Hằng sao anh.” Hấp háy đôi mắt ướt, bà thốt lên nghẹn ngào.
– “Anh có đổi thay mà, một đời vợ với thằng nhóc con, nhưng anh vẫn nhớ thương cô em cầm lều giữa ruộng đồng An Thanh năm nào em à.” Ôm bà xoay một vòng, ông Nam nói nhẹ nhàng.
– “Anh có chê người đàn bà đã một đời chồng?” Bà bâng khuâng.
– “Anh muốn còn không được em ơi. Mà sao năm đó em nỡ vội lấy chồng?”
…
Nhìn cái vẻ miên man suy nghĩ của bà, ông Nam đoán bà đang nhớ tới buổi khiêu vũ tuần trước, những cái hôn ngọt ngào và những câu hỏi chưa được trả lời; hẳn là nàng tiếc nuối quá khứ lắm, ông nghĩ thầm.
– “Hay là em về ở với anh này, em đã trọn vẹn ân nghĩa vợ chồng, sinh cho thằng Giang 3 thằng con trai, chúng nó đã lớn khôn cả rồi, quên lão ta đi em à.” Giọng ông ngọt như mía lùi.
– “Vớ vẩn. Năm đó chỉ là chuyện qua đường, gió thoảng mây trôi, anh đừng có mà trêu hoa ghẹo bướm, mượn gió bẻ măng. Em vào kho xem hàng thế nào, cấm đụng vào người em đấy.” Liếc ông Nam bằng ánh mắt sắc lẻm, bà Hằng tỏ ra giận dữ.
Nhìn bà cởi chiếc áo khoác móc vào cái kệ, ông Nam định đáp lại nhưng lời nói ra tới miệng lại nuốt trở vào lại, ánh nắng buổi trưa mùa xuân chiếu qua mấy ô cửa thông gió, ánh lên người bà từ đằng sau. Cái váy bà lén mua ở hàng thùng giá rẻ theo kiểu con Vy hay mặc giờ phát huy tác dụng thần kỳ, ông Nam há hốc mồm ngắm nhìn khi cặp vú tung tăng tròn trịa, nổi lên hai cái đỉnh núi nâu nâu sần sật. Hai chân bà Hằng hơi dạng, cái kim tự tháp sáng lóa điểm tấm tấm lông đen khiến trái tim ông phập phồng.
Nhìn bà quay lưng bước vào kho gốm, ông Nam cười thầm, đã nghiện lại còn ngại, đã dâm còn ra vẻ đạo đức. Tư duy cũ kỹ của bà không chấp nhận việc bản thân ngoại tình, muốn chối từ cảm giác say đắm với ông, nên cứ nhắc chuyện cũ là chối đây đẩy. Nhưng cái kiểu xưng anh hô em ngọt xớt thế này, ông biết, thuyết phục bà bỏ chồng theo trai chỉ còn là chuyện thời gian mà thôi.
Nghĩ tới đây, ông Nam vặn nhạc cho to thêm, cả một danh sách tự động phát toàn là những bài mùi mẫn gợi tình, mở cánh cửa hông đi ra bếp, tới bức vách ngăn với cái nhà kho đựng gốm.
Đúng như ông đã nghĩ, cái lỗ ở tường ván ép bị mục, sau khi được khoét to ra bây giờ đang hiện rõ mồn một con chem chép, nhìn hai cái mép bướm căng mọng hồng rực là biết ngay con bướm xinh xắn lại lên cơn thèm gậy đây mà.
Mãi tới gần đây ông mới phát hiện ra, bà Hằng không cho ông đụng chạm gì ngoài hôn môi, cứ xem hàng là đóng im ỉm cửa không cho ông vào kho. Tò mò, ông ra bếp nhòm lén vô cái lỗ hở, mới thấy con sò lông đồ sộ đập thẳng vào mặt, bà ngồi trên ghế cúi xuống nhặt nhạnh mấy món gốm, thản nhiên vạch váy lên mà khoe con bướm đỏ hồng hứng tình tột độ.
Thì ra là thế, cô em này có sở thích làm tình trong hoàn cảnh lén lút, khêu gợi kẻ lạ, phô bày kín đáo, địt nhau dâm loạn với người lạ mặt, chẳng biết trong đời em Hằng đã “vô tình” chổng mông cho bao nhiêu con cặc lạ địt bồm bộp vào lồn rồi, ông Nam mừng thầm trong bụng.
Khoét cái lỗ to thêm vừa đủ thò 2 tay qua rồi lần sau thử giở trò, quả nhiên lần nào bà cũng cúi sâu hết cỡ để banh to cái bướm vểnh ngược ra sau cho ông gảy gót ngón tay, móc máy sột soạt cho nước lồn chảy xối xả xuống nền. Thái độ và lời nói của bà thì lúc nào cũng đoan chính, tuyệt đối không cho ông làm trò dê già, nhưng hễ thực hiện qua cái lỗ thủng to đùng thì nàng thơ của ông chẳng phản đối bao giờ mà còn hưởng ứng nhiệt tình!
Chiều nay hẳn là một chiều đầy sung sướng cho cả ông Nam và bà Hằng, nhưng bà không ngờ được, lúc nãy ở ngoài ông đã gọi hội mấy chục thằng bạn hàng tới nhà để cùng hưởng cái lồn chùa…