Chương 27:
Trước tư thế trầm thấp người, sẵn sàng va chạm hoặc mở rộng hai tay chuẩn bị ôm vật của mấy đứa, thằng Lộc cúi thấp, bật ngửa người hai chân so le đúng kiểu nhảy cao, chân phải xoay vòng một cú Sepak toàn lực, nhưng mục tiêu không phải là Yến, mà lại nhằm thẳng vào đầu ông Chung.
Bịch 1 tiếng, khi mọi người còn đang bất ngờ, thằng Khánh vọt lên, cái vai húc huỵch một tiếng nặng nề vào ngực thằng Lộc, đôi tay rắn chắc đỡ sẵn ở dưới, hắn bế ngang thằng bé đẩy qua một bên, mũi giày đi trượt mục tiêu, sượt qua đầu ông huấn luyện viên, vài sợi tóc trắng đứt ra rơi lả tả xuống nền.
Dù sao, cái mác đội trưởng tuyển tỉnh của thằng Khánh cũng không phải là để trưng cho đẹp, hô cho oai. Hắn không làm được những cú móc điệu nghệ như thằng Lộc, nhưng sức quan sát và óc phán đoán thì khó có ai bì kịp.
“Điên rồi hả em? Muốn bị gạch tên khỏi tuyển à?” Thằng Khánh đùng đùng nổi giận.
“Thả tao xuống! Hôm nay tao với thằng già một là nó chết hai là tao chết!” Thằng Lộc gầm lên.
“Nói hay lắm! Mày đánh lại ổng không? Mà có đánh nổi thì giết người đi tù nha mậy!” Thằng Kiên khuyên can.
“Đủ rồi! Sắp hết giờ, lau dọn, trả đồ, giải tán! Thành lại phụ giữ tay nó, hai đứa dẫn nó ra bãi đậu xe! Thằng Minh đừng nắc nữa, mày ra 1 lần rồi thì lần 2 biết bao giờ xong, gọi Yến nó dậy còn dọn dẹp!” Ông Chung lên tiếng phân bố cả đội, đá mấy cái vào lưng thằng Minh vẫn còn đang hì hục làm cú chót trong khi cô nàng quản lý còn đang lịm đi chơi vơi giữa khoái lạc.
Tiếc rẻ, thằng Minh ráng dập thêm mấy chục phát, rồi bị mấy thằng kéo ra, tinh trùng dồn ứ phọt ra, nhớp nháp trắng đục trên đầu khấc. Con bướm chùa hồng hào toét lét đầy bọt tinh trắng xóa, dính nhớt nháp hai bên háng, để lại cho cô nàng lồn phò một bãi chiến trường hổ lốn nhầy nhụa.
Bị thằng Thành đẩy ngồi bịch vào ôtô, thằng Lộc hậm hực xoa xoa cùi chỏ, lúc nãy bị thằng Khánh vặn ngược, hắn thấy suýt gãy cả tay.
Xe vừa chuyển bánh, giọng ông Chung trầm trầm vang lên:
“Tôi không biết em nghĩ gì, nhưng mà nhà nước cử tôi về đây là để đào tạo một đội xông pha trên đấu trường quốc tế, chứ không phải là mấy đứa phá hoại. Em đòi sống mái với ‘thằng già’, tôi nghe cũng thấy cay đấy.”
“Chắc em nghĩ tôi là đầu sỏ, chủ mưu, dụ dỗ con Yến bày trò thác loạn chứ gì. Em nhầm to. Đây là chỉ thị của cấp trên.” Ông Chung thản nhiên.
Liếc vào gương chiếu hậu bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của thằng Lộc, ông Chung cười nhẹ:
“Em thử nghĩ rộng ra mà xem, cho một đám thanh niên dưới 23 tuổi luyện tập thể thao suốt ngày, hừng hực sức trẻ gặp nhau thì chuyện gì xảy ra. Làm sao để chúng nó tập trung 100% vào thể thao cho hiệu quả?”
“Tất nhiên lỡ đang thi đấu mà cu cứng ngắc hay là bướm chảy nước ướt sũng thì đúng là thảm họa rồi. Để tránh tai nạn như thế thì biên chế mỗi đội luôn có từ 3-5 quản lý, hoặc là điều dưỡng, làm nhiệm vụ ‘úy lạo’ vận động viên.”
“Một số bộ môn đăng ký quốc tế còn có biên chế dày hơn, mỗi vận động viên thường được cấp cho 1 bạn trai hoặc bạn gái lo ăn lo uống, chăm sóc mọi nhu cầu của họ.” Giọng ông Chung dửng dưng.
“Nhân tiện nói luôn, cái này em cứ Google trên mạng có đấy, mỗi đợt Thế Vận Hội thì nhà tổ chức phải chuẩn bị sẵn từ 200.000 tới 500.000 bao cao su, mỗi đợt thi đấu thì khách sạn tỉnh phải chuẩn bị sẵn cả chục ngàn cái bao, nhiều khi còn thiếu đấy em ạ.”
“Riêng biên chế tỉnh ta thì tuyển cầu mây nam chỉ cần một quản lý nữ, người trẻ tuổi mà siêng năng chăm chỉ ‘hết mình’ vì công việc như thế đúng là hiếm có đấy em ạ, tôi cũng phải trả lương gấp 3 lần đấy. Mà em yên tâm, đến khi đi Đồng Tháp dự giải Trẻ toàn quốc thì công tác của em ấy sẽ được các quản lý khác chung tay ‘hỗ trợ’.” Ông Chung đánh tay lái, rẽ vào đường nhỏ, giọng điệu bình tĩnh.
“Về chuyện tình cảm của cô cậu, thì em Yến có nói với tôi là em ấy nghiêm túc.”
“Nghiêm túc cái mả mẹ nhà mày!” Thằng Lộc gào ầm lên.
“Bình tĩnh đi em. Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm không lẫn lộn với nhau, mong em hiểu cho điều này. Em còn trẻ nên còn bồng bột lắm, nhưng tôi rất quý trọng tài năng của em. Vì vậy tôi mới dành thời gian giải thích với em.” Ông Chung khẩn khoản.
“Lựa chọn của em có rất nhiều. Nếu em rời đội thì phải đi học trở lại, chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp, vào lúc này thì chắc chắn là không kịp nữa rồi.”
“Nếu em tiếp tục thi đấu, tôi có thể điều chỉnh biên chế để em Yến phục vụ mỗi mình em thôi, rồi tuyển quản lý khác để thay thế, với điều kiện là đội mình phải thắng. Em cũng biết đấy, lần này nếu giành được ngôi vô địch thì tiền thưởng không hề nhỏ, là chân chủ lực của đội, em sẽ đỡ đần được cho gia đình rất nhiều, trở thành con ngoan trò giỏi, ai cũng lấy làm tự hào về em.”
Thằng Lộc vừa định phản đối “Vấn đề không phải nằm ở chỗ đó” thì ôtô đã dừng lại, ông Chung quay lại cười cười:
“Việc hôm nay tôi không truy cứu. Em cứ về nhà suy nghĩ cho kỹ đi, ngày mai cho tôi câu trả lời. Ngày 15 thi đấu rồi, đang giai đoạn gấp rút, mong em hiểu cho.”