Chương 23:
Thằng Lộc hơn thằng Hiếu 3 tuổi. Nếu nói trong mỗi gia đình luôn có một thằng “con nhà người ta” thì thằng Lộc chính là nhân vật được hàng xóm láng giềng nhắc tới nhiều nhất. Kể từ khi thằng Phúc bỏ nhà đi bụi, ba má hắn quản con rất kỹ, thằng Lộc trở thành đứa con ngoan trò giỏi với tính nghiêm túc đã ăn sâu vào trong máu.
Chẳng ai trong nhà hiểu vì sao thằng Lộc lại hứng thú với mấy cái hội thao, giành giật mấy cái giải Phù Đổng phù đủng không đem lại tiền bạc khỉ mẹ gì. Nhưng miễn hắn còn chăm chỉ theo ba ra nông trường, đạt học sinh giỏi đều đều, thì cũng không ai cấm cản gì được.
Và có lẽ, không ai biết được động lực khủng khiếp để hắn phấn đấu không ngừng lại là một cơn say nắng nhỏ nhoi mà hắn luôn giấu kín trong lòng
Lúc ấy vào lớp 10, trong giờ thể dục, hắn chợt nhìn thấy một đoàn người lạ đến trường tham gia, nghe nói là vì trường có người phá kỷ lục tỉnh môn nhảy cao. Khi đang chạy đi mua nước giùm thằng bạn, hắn ngước lên nhìn đoàn huấn luyện viên và khung cảnh lúc đó đã in sâu vào trong óc hắn suốt đời.
Một cô gái mặc váy trắng đơn giản, miệng mỉm cười nhẹ nhàng, mái tóc xoăn dài đưa đẩy trong gió, tay cầm chiếc máy ảnh đang nhìn quanh cạnh lan can, một cơn gió mạnh vô tình tốc qua, chiếc váy hất cao lên, cả một con bướm hiện ra rõ mồn một, tuy cô nàng có mặc quần lót nhưng mà cũng như không; lớp lông đen rì tương phản với độ trong suốt của chiếc quần lót đã cho cậu bé 15 tuổi thấy cả một bầu trời dâm dục, mép âm hộ khép hờ, quả đào căng mọng hững hờ điểm chút hồng nâu.
Cô gái nhìn xuống và chợt nhận ra sự vô ý của mình, vuốt váy thật nhanh rồi cúi gằm mặt xấu hổ. Thằng Lộc quên luôn việc thằng bạn nhờ vả, chạy như điên lên tầng 2 để làm quen. Cái khuôn mặt ấy, đôi má hồng phúng phính, và quả đào ấy, hắn không thể nào để vuột mất được.
Nhưng ý đồ của thằng bé đã bị dập tắt bởi mấy tay giáo viên đang trò chuyện với đoàn thể thao tỉnh. Bị chặn lại không cho lại gần, hắn tiu nghỉu đứng nhìn chằm chằm cô bé từ một quãng xa, mãi cho đến khi đoàn người ra khỏi cổng trường, cô gái ấy quay lại nhìn hắn cười duyên một cái khiến thằng bé lơ ngơ như mất hồn, rồi leo lên ôtô đi mất.
Kể từ đó, thằng Lộc quyết tâm luyện nhảy cao, hễ có thời gian là hắn lại tập chạy lấy đà rồi ưỡn người ngửa lưng nhảy qua một chiếc xà tưởng tượng. Phá kỉ lục thì quá khó, nghe đâu để tham gia đoàn thể thao thì phải tham gia Hội Khỏe Phù Đổng, hắn lại say sưa tập đá cầu. Suốt 1 năm điên cuồng như thế, đến ngày cả trường Cao Bá Quát không còn ai là đối thủ của thằng Lộc trong môn nhảy cao thì hắn đã được gặp lại người thương.
Trở thành vận động viên tham gia Hội Khỏe Phù Đổng, tiếp cận với mục tiêu, hắn mới biết nàng tên Yến, quản lý đội cầu mây nam của tỉnh, trước đây nàng đá cầu nhưng bị chấn thương nên tạm nghỉ, từ đó nàng đi theo huấn luyện viên săn tìm các tuyển thủ có tiềm năng về sự linh hoạt, dẻo dai và sức bật.
Mục tiêu ban đầu thì đã đạt được, nhưng để lọt vào mắt xanh của nàng thì lại phải mất 1 năm chuyển từ đá cầu qua cầu mây. Đạt huy chương vàng môn đá cầu đơn nam bằng quyết tâm khủng khiếp rồi rủ nàng đi ăn kem thì cũng được đồng ý; trong túi chẳng có đồng nào, hắn chỉ nhớ hôm ấy sau khi mua 2 cây kem bằng tiền của cô nàng quản lý rồi dẫn đương sự lên ngọn đồi sim tím trên con suối nhỏ róc rách gần con đường về nhà thì hắn đã quỳ xuống đưa cho nàng hợp đồng tuyển thủ của mình, trên đó có viết dòng chữ “Làm bạn gái anh nhé?” rồi bắt nàng ký vào…
Mải mê mơ màng, chiếc cầu mây đập cái bộp vào đầu đau điếng khiến Lộc tỉnh hồn từ 9 tầng mây về với thực tại. Đồng đội gì mà ác khiếp, thấy thằng Lộc đờ ra liền táng cho một quả căng đét vào đầu, suýt chút nữa thằng Lộc đã ngã lăn ra.
“Tập cho đàng hoàng đi mậy, sắp đá giải rồi, đá cầu đơn thì mày ngon rồi, nhưng mà cầu mây là chơi nhiều người nha mậy.” Thằng Kiên dí dỏm nhắc nhở.
“Chắc lại mơ tưởng em Yến chứ gì, lau dãi đi rồi đá tiếp mầy ơi.” Một thằng khác trêu đùa.
“Tụi nó mới cặp bồ mà, thằng ôn con sướng cười cả ngày trời.” Thằng Thành bào chữa thay cho thằng Lộc.
“Tập trung đi em, gần tới thi đấu mà còn lơ tơ mơ kiểu này thì anh báo thầy Chung cho em qua đội dự bị nghe.” Thằng Khánh đội trưởng nhắc nhở.
Thằng Lộc lên dây cót tinh thần, đứng vào vòng tròn, kéo cao ống quần, chuẩn bị cho cú phát bóng. Nhìn quả cầu được đồng đội thảy về phía mình, thằng Lộc móc chân điệu nghệ một cái, trái cầu bay thẳng tới lưới, mắc lại trong chốc lát rồi nhảy khoan thai vào phần sân đội bạn.
“Hoàn hảo! Cứ như vầy thì cầm chắc vô địch quốc gia” Thằng Khánh vỗ tay bộp bộp, hoan hô một câu thán phục.
Trong lúc đợt phát cầu mới đang bắt đầu, tâm trí thằng Lộc lại mơ màng về giải vô địch và cô bạn gái dấu yêu. Chợt hắn tự hỏi, ông Chung huấn luyện viên và Yến đâu rồi? Lúc mới đến đây hắn vẫn còn thấy nàng và ông đang trò chuyện về vật tư, nước uống, khách sạn đội tuyển vân vân…đến khi cả đội tập luyện thì lại chẳng thấy đâu, chẳng lẽ…
Nghĩ tới một khả năng, miệng lẩm bẩm “không thể nào”, mồ hôi túa ra, hắn sợ điếng cả người, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, thằng Lộc giơ tay ra hiệu:
“Em đau bụng quá anh Khánh, chắc trưa nay em ăn trúng cái gì rồi.”
“Có tài có tật, đá giỏi mà suốt ngày sinh sự như em thì thi đấu nỗi gì. Đi đi, thằng Việt vô sân em ơi.” Thằng Khánh hất hàm.
Bước nhanh về phía khu WC nhưng rẽ qua lối đến phòng dụng cụ, thằng Lộc nhẹ nhàng sờ tay lên nắm cửa, vặn một cái, cánh cửa mở ra, hắn thò đầu vào nhìn. Căn phòng chất đầy đồ đạc, nhưng không có ai, cũng chẳng có tiếng động lạ nào.
Xem xét kỹ 1 vòng tất cả tủ đồ, thằng Lộc gãi gãi cằm:
“Còn 1 phòng dụng cụ nữa.”
Nhẹ chân bước lại gần căn phòng, cầm tay nắm cửa vặn 1 cái, hắn thấy tim mình đứng lại một nhịp. Cửa khóa từ phía trong. Rút từ trong túi ra xâu chìa khóa mới lấy từ phòng bảo vệ, cắm 5 6 cái chìa khác nhau rồi xoay thành công, cánh cửa phòng mở ra, tiếng rên theo luồng gió bay ra đập vào tai khiến thằng Lộc rùng mình:
“Ối thầy ơi, đã lồn quá thầy ơi!”
“Con đĩ non trốn tập ra chơi trai này! Sướng chưa hả con đĩ!” Giọng ông Chung vang lại nho nhỏ, nhưng vẫn đủ để thằng Lộc nghe được.
“Mạnh vào! Sâu vào! Ôi ôi sướng lắm thầy ơi! Chơi em mạnh nữa lên thầy!”
“Mạnh này! Sâu này! Địt này! Lồn chó này!” Theo mỗi tiếng chửi của ông Chung, từng tiếng bạch bạch da thịt dập vào nhau như tát vào mặt thằng Lộc.
“Bạn trai ngoài kia sao không cổ vũ lại trốn vô đây với thầy vậy em.”
“Em chỉ thèm cặc thầy thôi. Ai bảo thầy bắt em mặt váy không có đồ lót lại còn nhét cặc giả, tê hết cả lồn.” Giọng Yến vang lên lẳng lơ.
“Em dâm mà, chả phải em đi đầu trò mặc quần lót trong suốt để dụ dỗ nam sinh à, hê hê.” Giọng ông Chung cười hềnh hệch.
Trong từng tiếng ơ ra vang lên vọng vào tai thằng Lộc, mồm hắn méo xệch ra, cảm giác chua xót dâng lên khiến nước mắt hắn chợt trào ra, một bàn tay chắc nịch đặt lên vay khiến hắn giật mình quay đầu lại.
“Bảo sao mà chú em đi lâu thế. Anh biết ngay mà. Thôi chú em đã biết rồi thì vào luôn đi cho vui. Em nó phục vụ bọn anh suốt ấy mà.” Giọng thằng Khánh tỏ vẻ thông cảm, rồi hứng thú rủ rê.
Thằng Lộc quay ra định tháo lui, hắn thấy xấu hổ nhục nhã vì đôi mắt đang ầng ậng đầy nước. Chợt hắn thấy đường lui đã bị cả đội 8 thằng chặn hết đường.
“Vào chung vui với bọn anh, để anh cho em coi bản chất thật của con Yến. Không cần phải khóc vì một con đĩ, em ạ.” Thằng Thành vỗ vỗ vai hắn, tỏ ra thông cảm vô ngần.