Chap 9: Nguy hiểm cận kề
Cửu U Sơn Lâm, nằm ở một nơi vô cùng hẻo lánh của Nguyên Linh Thành. Được gọi là Cửu U bởi nó mang trên mình chín sắc thái của âm u, quanh năm bao phủ bởi sương mù, người bình thường không thể vượt qua, người bên ngoài không thể nhìn thấy, bởi đó mà che dấu được thế gian hành động tàn bạo của Huyết Sát giáo. Thực chất Đồng Lão biết được hành động tàn ác này của Huyết Sát giáo là bởi tiểu Lục năm 8 tuổi bị bắt vào đó, khi được đưa về, đã kể lại cho Đồng Lão nghe. Người bên ngoài chỉ biết Huyết Sát giáo thường xuyên đem trẻ em đi, còn để làm gì thì rất ít người biết. Cộng thêm “người bên trên” che đậy, giấu kín. Thì những hành động của Huyết Sát giáo gần như chẳng ai hay biết, thuận buồm xuôi gió.
(*Người bên trên: không cần nói chắc cũng biết là ai, chính là cha của Huyết Sát giáo chủ.)
Cửu U trấn, nằm sát bên Cửu U Sơn Lâm, chỉ cần vượt qua thị trấn này là sẽ đến được vùng đất bao phủ sương mù quanh năm kia. Sau khi đến đây, vốn Long Tà định vượt qua ngay lập tức, ai ngờ lại được nghe một thông tin hết sức đặc sắc, vô cùng thú vị.
“Huyết Sát giáo chiêu mộ giáo chúng, bồi dưỡng nhân tài, đối tượng là những con em dưới chín tuổi, mọi người mau dắt con em đến ghi danh trên quảng trường, sẽ giúp con cái thay đổi số phận, trở thành thiên chi kiêu tử, một đời thiếu niên anh hùng.” Đây là điều mà Long Tà được nghe khắp Cửu U trấn. Hình ảnh mọi người nô nức đi ghi danh xếp hàng cho con em đập ngay vào mắt Long Tà, những gương mắt rạng rỡ khi con cái được đem đi “bồi dưỡng”, những gương mặt ủ rũ thất vọng khi con cái của họ đã quá chín tuổi, họ tự trách đã không đi sớm hơn để rồi ảnh hưởng đến tương lai con cái họ.
“Này anh, đừng đến đấy!” Long Tà ngăn cản một người đàn ông tiến đến giao con cho cho bọn Huyết Sát giáo.
“Tránh ra, cậu định ngăn cản tương lai của con tôi sao?” Người đàn ông tức giận, đẩy Long Tà, rồi mau chóng tiến về phía nơi ghi danh.
Mọi người xô đẩy, chen lấn để giao con cho quỷ dữ? Chỉ đáng thương cho những con người tội nghiệp, xét cho cùng họ chỉ mong muốn tương lai con họ có cuộc sống tốt hơn. Đáng hận là bọn Huyết Sát giáo, không ngờ lại làm ra hành động thiên địa bất dung này.
Nhìn về phía Huyết Sát giáo, mắt Long Tà lạnh dần.
…
“Nói mau, làm thế nào để vào được Huyết Sát Động Quật?” Trong căn nhà nhỏ, người thanh niên đang dẫm chân lên người một đàn ông trung niên dáng vẽ gầy gò. Xung quanh là những cái xác đã chết.
Sau một thời gian điều tra, Long Tà biết được Huyết Sát giáo canh giữ lối vào rất cẩn thận. Cuối cùng Long Tà quyết định bắt một tiểu đội giám sát ngoài Cửu U trấn của Huyết Sát giáo để tra xét. Lúc đầu, bọn chúng nhất quyết không khai. Dĩ nhiên, Long Tà không hề nương tay, giết những ai không chịu nghe lời, cuối cùng chỉ còn lại tên gầy gò.
“Ta nói, nhưng ngươi phải tha cho ta.” Dáng vẻ tên này vô cùng sợ hãi, hắn là kẻ trực tiếp nhìn Long Tà giết chết đồng bọn của mình, hơn nữa hắn còn rất nhát gan, bởi vậy lập tức khai báo.
Long Tà dùng đôi mắt lạnh của mình nhìn tên gầy gò. Từ khi dung hợp với Ma Cách, khí tức của Long Tà ngày một yêu dị, dọa cho tên gầy gò sợ chết khiếp.
“Muốn vào Huyết Sát Động Quật, bắt buộc phải có Huyết Sát lệnh. Trên Huyết Sát lệnh có lưu giữ khí tức của chủ nhân nó, tuyệt đối không thể làm giả được.” Tên gầy gò run rẩy lên tiếng.
“Huyết Sát lệnh là cái ngươi đeo bên hông sao?” Long Tà nheo mắt nhìn về phía tấm lệnh bài được đeo bên hông của tên gầy gò.
“Đúng…” Tên gấy gò cảm thấy hơi lạnh người.
“Vậy thì.. Ngươi có thể đi được rồi”. Long Tà mau chóng xuất thủ.
“Nhưng ngươi đã hứa là sẽ tha cho ta! Aaa” Tên gầy gò hét thảm.
“Ta chưa từng hứa là sẽ tha cho ngươi.” Nói rồi Long Tà giơ tay lấy đi Huyết Sát lệnh, mau chóng li khai khỏi căn nhà nhỏ.
Lúc Long Tà rời đi, những tia hắc khí cuốn lấy những cái xác chết Huyết Sát giáo, thôn phệ đến xương cốt vô tồn. Mặc dù rời đi, những phải hủy thi diệt tích.
Hình ảnh Long Tà mờ dần, kéo theo đó là cơn thịnh nộ của Ác Ma.
Trời ngày hôm nay trong xanh, gió thổi dịu nhẹ. Phải chăng đây chính là nói “bình yên trước cơn bão” hay sao?
…
Long Tà không biết, lúc này Bạch Dương trấn đã tiếp nhận một vị khách quan không mời mà đến. Một lão nhân gia râu tóc bạc phơ, mặc phục trang đạo nhân nhẹ nhàng xuất hiện, nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận cảnh quan xung quanh.
“Nếu không lầm thì phải ở đây, nhưng đi đâu rồi?” Trầm ngâm một lúc, lão nhân gia mau chóng biến mất.