Chap 16: Song Bia Thần Ma
“Đứa trẻ này thật tội nghiệp, ta nghĩ cha mẹ nó đã mất sau cơn thú triều rồi.” Lão Nương nêu lên suy nghĩ của mình khi nhìn đứa trẻ ngây thơ mà Trúc Hy đưa về. Lão Nương họ Vũ, nên vẫn được mọi người gọi là Vũ Nương. Sống cùng với Trúc Hy, là người thân của Trúc Hy. Chồng mất khi đi lính lúc bà còn rất trẻ, nhưng đến giờ đã hơn ngũ tuần, bà vẫn không tái giá. Trong đôi mắt hiện vẻ hiền lành, nhân hậu. Bà không có con cái, bởi vậy luôn coi Trúc Hy như con đẻ.
Một lão nông già khác tiến đến, bảo “Ta vẫn thấy là nên đặt cho đứa trẻ một cái tên, để dễ bề kêu gọi. Mọi người thấy sao?” Lão nông này họ Thục, vẫn được mọi người gọi là Thục Lão. Nghe bảo lúc còn trẻ lão yêu say đắm Vũ Nương, nhưng lại là người đến sau. Không biết phải do nguyên nhân này không, mà đến giờ lão vẫn không lấy vợ.
“Lão đầu tử ngươi vậy mà lại nêu lên được một ý kiến hay.” Vũ Nương lên tiếng tán đồng.
“Chứ sao, ta thấy nên đặt cho đứa trẻ này tên Lâm Thư. Mọi người thấy sao?” Thục Lão đắc ý nói.
Ảo diệu thay, lúc nghe đến cái tên Lâm Thư, đứa trẻ được bế trên người Trúc Hy vậy mà dãy lên khóc không ngừng.
“Hừ, ta thấy cháu ta không thích cái tên do ngươi đọc rồi. Ta thấy nên lấy tên Dương Trúc là hay nhất, Trúc trong họ của tiểu Hy.” Lão Nương cũng đắc ý với cái tên mà mình đặt. Bất ngờ thay đứa trẻ không những không nín mà còn khóc dữ dội hơn.
“Trần Khải thì sao?”
“Lục Tiên?”
“Văn Hùng?”
“Ngô Quân?”
Hàng loạt những cái tên được đưa ra, nhưng đứa trẻ càng nghe càng khóc lớn.
“Đứa trẻ này thật tà dị!” Thục Lão bỗng cảm khái.
“Ồ! Đứa trẻ ngừng khóc rồi kìa.” Vũ Nương kinh hãi phát hiện. Thục Lão tiến lại nhìn chằm chằm đứa bè.
“Tà dị! Tà dị! Tà?” Mỗi lần lão kêu lên “tà dị” đứa trẻ lại hiện lên vẻ thích thú. Đến chứ “Tà” thì nó bỗng nở nụ cười tươi.
“Hay cho chữ Tà, thằng bé có vẻ thích chữ này. Vậy đặt tên là tiểu Tà đi!” Vũ Nương lên tiếng.
Trúc Hy nhìn đứa trẻ với ánh mắt trìu mến, rồi gật nhẹ đầu.
Tiểu Tà, mọi người vẫn gọi nó với cái tên trìu mến như thế.
…
Long Hoàng Đại Lục, chẳng ai biết nó đã xuất hiện từ bao giờ, có lẽ là rất rất xa xưa trước kia vẫn là không ai biết được, nó tồn tại giữa vũ trụ bao la rộng lớn khôn cùng, có người cho rằng, nó là trung tâm của thế giới.
Từ thời thái cổ, khi mà con người xuất hiện mặc dù là loài linh trưởng, mang trong mình trí tuệ nhưng thể chất lại quả kém cỏi. Nhân loại đối với thế giới quanh mình, hết thảy những sự kỳ dị, chớp loè sấm động, gió dữ mưa to, động đất núi lửa, lũ lụt khắp nơi, thương vong vô số tuyệt không phải những sự sức con người có thể làm được, có thể chống cự được. Cùng với sự săn đuổi của yêu thú, con người đã đến bờ của sự diệt chủng.
Bất ngờ thay nơi đỉnh trời lúc đó, dĩ nhiên lại dị tượng thiên nhiên, xuất hiện hai đại thần bia trên thiên không. Một cái tỏa ra khí tức hoàng hành, thần khí lẫm liệt, được gọi là Thần Bia. Một cái khác âm u đen tối, ma khí hung sát được gọi là Ma Bia. Hai tấm bia, ghi trên đó Thần Đạo và Ma Đạo mà bất ngờ thay chỉ có con người là thấu hiểu được. Từ đó thiên địa nghịch chuyển, con người phá thiên lập địa, trở thành chủ nhân chân chính của Hoàng Long Lục Địa. Đạo trên thần bia và ma bia được người ta sau khi cảm nhận ghi chép lại, từ đó tạo thành Pháp Quyết tu luyện, truyền cho hậu nhân. Trên thế gian có vô số loại pháp quyết, mạnh yếu khác nhau, muôn loại muôn vẻ, vô cùng đa dạng, nhưng đều là trăm sông đổ về một biển. Nhưng đạo trên ma bia và thần bia lại không đồng nhất, từ đó tạo thành hai hệ phái luôn luôn đối nghịch, trái ngược nhau là Thần Hệ và Ma Hệ, hay còn gọi là tu chân giả và tu ma giả. Từ đó dẫn đến nổi lên những quan điểm riêng của từng hệ phái, rồi đấu đá lẫn nhau đến nỗi tranh phạt giết chóc diễn ra vô số kể. Thế gian ngày nay, chính đạo đang thịnh, tà ma tránh lui. Ma đạo dần dần biệt tăm tung tích. Thần đạo phát triển mạnh mẽ, xâm nhập nhân gian. Ai cũng cho là thế gian chỉ có tu chân giả. Hoàn toàn lãng quên đi tu ma giả vốn là cơn ác mộng ngày xưa.
Thế gian ngày nay, dựa vào pháp quyết tu luyện mà chia ra các môn, các phái. Pháp Quyết mạnh thì môn phái mạnh, Pháp Quyết yếu thì môn phái yếu. Trong đó nổi bật có bốn phái lớn đứng đầu, là Tiêu Vân Môn, Thiên Am Tự, Phần Thiên Cốc và Ngũ Nhạc Kiếm Phái.
Các môn phái này đã duy trì từ hàng trăm triệu năm trước, vô cùng lâu đời…