Chap 3: Luân Hồi Thần Thú
“Là ai?” Cậu thất kinh, thật không ngờ tại nơi sâu thẳm trong đầu cậu lại vang lên giọng nói. Điều này cũng quá là huyền ảo đi.
“Vô lễ! Chẳng lẽ người không biết kính trọng ân nhân sao?” Giọng nói mang theo vẻ trách vấn.
“Ý ngươi là?” Cậu đặt nghi vấn.
“Hừm, Nếu biết người bất kính như vậy, ta đây không hi sinh sức mạnh tích góp cả triệu năm để giúp ngươi thoát khỏi lão già đó.” Giọng nói bỗng tỏ vẻ không vui.
“Là ngươi cứu ta sao?” Nếu thực sự người đó là người cứu mình thì bản thân cũng phải tỏ một chút tôn trọng.
“Sức mạnh ta ngày xưa, thông thiên triệt địa, chẳng phải bị tụi chúng lừa thì đã không ra nông nỗi này. Giờ ngay cả sức mạnh tích lũy cả triệu năm cũng hi sinh để cứu tiểu tử người. Bằng không, chỉ bằng một cái rắm của lão tử cũng để ngươi hồn phi yên diệt.” Âm thanh này hiện lên vẻ tự mãn với sức mạnh ngày xưa của mình. Vỗn dĩ lúc đầu còn có một chút tôn kính thì giờ nó đã theo gió bay mất rồi, hơn nữa cậu cũng có một chút nghi vấn, thật sự đây là kẻ đã cứu mình?
“Cứ cho là ngươi cứu ta đi, vậy ngươi là ai?” Thật sự cậu chưa từng gặp qua người này.
“Ta sao? Nghe đừng sợ nhé! Ta chính là đỉnh đỉnh đại danh Thần thú, Luân Hồi Thần Thú, thấu hiểu vạn sự luân hồi. Haha nghe sợ chưa? Chính là ta giúp ngươi quay về thời kì đỉnh phong tiềm lực, sức mạnh của ta thế gian hiểm thấy, quả thật là độc nhất vô nhị.” Giọng nói có vẻ tự mãn.
“Ngươi đang ở đâu?” Cậu lần nữa đặt lên nghi vấn, thật sự cậu không thấy bất cứ ai trong phòng, nhưng giọng nói vẫn là vang lên trong đầu.
“Ngươi xem lại bản thân có thiếu cái gì?” Giọng nói vang lên.
“Thiếu cái gì sao?” Cậu xem lại bản thân lần nữa.
“A, Ma Thạch đâu?” Cậu thất kinh, không thấy Ma Thạch đâu cả, tính ra nó đã trên người cậu hơn chục năm rồi.
“Ma Thạch đã tiến vào trong thức hải của người rồi, giờ ngươi với nó là một thể. Thật không ngờ Ma Thạch lại chọn tiểu tử ngươi làm chủ. Nó cũng qua nhiều đời chủ nhân rồi, nhưng người đạt đến mức độ dung hợp thì chỉ có mình ngươi. Nếu không ta đã không hi sinh sức mạnh của mình mà mặc kệ ngươi rồi.” Luân Hồi Thần Thú tỏ ra bất mãn.
“Chủ nhân trước của nó, là ai?” Quả thật cậu cũng khá là hứng thú về vấn đề này.
“Ngươi lại hứng thú với vấn đề này? Haha Nếu ta nhớ không lầm, chủ nhân đầu tiên của nó tên là Doanh Chính.” Luân Hồi Thần Thú vừa kể vừa liên tưởng lại.
“Doanh Chính? Chẳng lẽ là Tần Thủy Hoàng?” Cậu ngạc nhiên vô cùng.
“Đúng, hình như tiểu tử đó được gọi như vậy. Còn chủ nhân gần với ngươi nhất của nó có tên là.. À Ado.. ừ đúng rồi.. Adolf Hitler.” Luân Hồi Thần Thú có vẻ nghĩ ngợi.
“…” Thật không ngờ, Ma Thạch vậy mà liên quan đến nhiều điều như vậy.
“Nhưng ngươi đưa ta đến đâu đây? Ta chưa từng thấy qua nơi nào như này cả?” Quả thật, cậu chưa từng gặp qua nơi như là Bạch Dương trấn đây. Không phải cảnh quan, cậu cảm thấy xung quanh đây có một thứ gì đó khá là huyền diệu.
“Nơi này ư? Cái nơi khỉ ho cò gáy này, quả thật là chim cũng không thèm đậu. Nhưng nó vẫn tốt hơn hàng vạn lần cái nơi bị phong ấn mà ngươi được sinh ra.” Luân Hồi Thần Thú tỏ ra khinh bỉ khi cậu có dáng vẻ thích nơi này.
“Sao? Nơi bị phong ấn?” Cậu bỗng thấy nghi ngờ, quả thật có nhiều điều bí mật chưa được hé lộ.
“Chuyện này tạm thời ngươi không cần biết. Nơi ngươi hiện tại đang ở, nếu ta nhớ không lầm thì nó tên là Hoàng Long Đại Lục, còn thuộc nơi nào trong Hoàng Long Đại Lục thì ta không rõ lắm, bởi nơi đây thực sự quá hẻo lánh đi. Đợi ngươi đến trung tâm đại lục, ngươi sẽ choáng ngợp đấy!”
“Tại đây không giống nơi khi xưa ngươi ở, tại đây thực lực vi tôn, nếu ngươi không có thực lực, ngươi sẽ chẳng là gì cả. Tại đây mọi người tu luyện võ đạo, thực sự đã đến đỉnh cao, hoàn toàn ngoài vũ lực, chẳng có điều gì có thể ràng buộc cả. Ngươi mạnh, ngươi chính là chúa tể!”
“Thực lực vi tôn.” Cậu bỗng thấy mơ hồ.
“Cái thế giới cũ của ngươi, bị phong ấn, bởi vậy ở đó không có ai có khả năng tu luyện võ đạo, thành ra mới có cái luật lệ vớ vấn đó để bảo vệ kẻ yếu, nhưng thực chất là trao quyền lực cho kẻ mạnh, tạo ra cái xã hội quá chi là ngu xuẩn. Còn ở đây đơn giản hơn mà nói, có thực lực, có tất cả.”
“Tu luyện à?” Một thế giới mới đã mở ra rồi sao, một hành trình mới.